Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 686



Tề Yếm Thù ở trong ảo cảnh không chỉ có tốc độ chữa lành cơ thể nhanh hơn bên ngoài gấp nhiều lần, mà tốc độ dòng chảy thời gian ở đây cũng khác. Hắn ở lại trong ảo cảnh tu luyện, tốc độ tiến bộ cũng nhanh hơn bên ngoài rất nhiều lần, một đêm dường như dài bằng một năm ở bên ngoài.

Vài năm sau, Tề Yếm Thù không chỉ chữa lành hoàn toàn đan điền đã vỡ nát, mà tu vi cũng không ngừng tăng vọt, hơn nữa mấy lão già kia đều không phát hiện ra điều bất thường. Cảm giác đó rất kỳ diệu — thật giống như ảo cảnh đã giúp hắn khóa chặt tu vi thật sự và cất vào trong tủ, chỉ có hắn mới có được chìa khóa, có thể mở ra lấy ra bất cứ lúc nào.

Hơn nữa điều càng khiến người ta không ngờ tới chính là, ảo cảnh của vách đá trông như chỉ là chuyện xảy ra trong tưởng tượng của Tề Yếm Thù, nhưng hắn không chỉ có thể dùng thời gian dài hơn trong ảo cảnh để học hỏi từ những dấu khắc mà các tiền bối để lại, mà hồn phách của hắn còn có thể xuyên qua ảo cảnh, đi đến những nơi khác của Huyền Vân đảo, nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, ngay cả năm lão già cũng không thể phát giác.

Tề Yếm Thù thấy được ngoài hắn và Diệp Chẩm Phong ra, còn có một số người khác cũng bị nhốt trên những hòn đảo nhỏ gần đó, có người thậm chí là ma tu và Yêu tộc, không biết Huyền Vân đảo đã dùng thủ đoạn gì để qua mặt đại trận của Tu Tiên giới mà đưa người vào.

Hắn thấy dưới đảo chôn rất nhiều xương trắng, những người đó cũng giống như Diệp Chẩm Phong, phải chịu đủ mọi sự tra tấn, có lẽ chỉ vì một ý nghĩ chợt nảy ra của một lão già mà phải trả giá bằng tính mạng của mình.

Khi họ không còn tác dụng, liền bị vứt đi như rác rưởi vào trong biển. Lũ cá quái trong biển rộng quanh năm lượn lờ gần Huyền Vân đảo, cắn nuốt những t.h.i t.h.ể rơi xuống.

Tề Yếm Thù quyết định cứu những người đó.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn đem ý nghĩ của mình nói cho Diệp Chẩm Phong, không ngờ lại vấp phải sự phản đối kịch liệt của Diệp Chẩm Phong.

“Chúng ta đã tự thân khó bảo toàn, làm sao cứu được những người đó?” Diệp Chẩm Phong nhíu mày nói: “Cho dù huynh cứu họ, cũng không có cách nào đưa họ rời khỏi Huyền Vân đảo… Hai chúng ta có thể chạy thoát đã là tạ trời đất rồi, nhiều người như vậy thì làm sao mà mang theo? Huống chi căn bản không có nơi nào để giấu họ…”

“Ta đã nghĩ kỹ rồi.” Tề Yếm Thù hứng khởi kể cho hắn nghe kế hoạch của mình: “Ta phát hiện bên trong Huyền Vân đảo là rỗng, có rất nhiều nơi đã bị nước biển ăn mòn thành hang động, rất nhiều chỗ đều có thể trốn. Vách đá đã cho ta một ít pháp bảo, trong đó có vài món vừa hay có thể giúp họ che giấu hơi thở của mình, tạm thời sống sót dưới đáy đảo.”

Nói đến đây, Tề Yếm Thù cười lớn: “Đám lão già đó nhất định không thể ngờ được, lại có người đang sống ngay dưới chân bọn họ.”

Hắn uống cạn ly rượu Diệp Chẩm Phong đưa tới, liền thấy đôi mày vốn thanh tú và dịu dàng của Diệp Chẩm Phong nhíu chặt lại.

Diệp Chẩm Phong là người khéo léo và nhẫn nhịn, ngày thường tính tình rất tốt, Tề Yếm Thù chưa từng thấy qua dáng vẻ lạnh mặt của hắn.

Tề Yếm Thù nắm chén rượu, dùng khuỷu tay huých vào người Diệp Chẩm Phong, cười nói: “Sao lại tức giận?”