Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 685



“Đừng quên người còn có một đứa đồ đệ nữa đấy.” Tề Yếm Thù ngẩng đầu, vừa gõ vừa nói: “Cho sư đệ của ta một cuốn bí tịch nữa đi chứ. Sư phụ, người vẫn khỏe chứ? Sư phụ?”

Vách đá: "……"

Diệp Chẩm Phong cũng tìm được một cuốn bí tịch tu luyện phù hợp với mình. Chẳng qua đó không phải do vách đá báo mộng, mà là trong lúc chạy việc vặt cho các vị đại tôn giả, hắn đã lén lút tìm được một cuốn quỷ thuật thư từ trong đống bảo vật và bí tịch cao như núi của họ.

Tề Yếm Thù đối với chuyện này rất khó chịu, hắn cảm thấy vách đá quá keo kiệt. Tuy rằng hắn không biết người hiển linh là vị thủy tổ nào hay là dấu khắc lưu lại trên vách đá, nhưng tóm lại là rất hẹp hòi, đến một cuốn sách nữa cũng không cho.

Diệp Chẩm Phong thì lại có tâm thái bình thản, việc Tề Yếm Thù được vách đá công nhận trong mắt hắn là chuyện rất bình thường. Nếu Tề Yếm Thù là ánh mặt trời trên không trung, thì hắn chỉ được xem như một con đom đóm với ánh sáng le lói, không được công nhận là chuyện quá đỗi bình thường.

Hơn nữa, tư chất tu tiên của Diệp Chẩm Phong cũng bình thường, càng dốt đặc cán mai về kiếm đạo. Những dấu khắc trên vách đá này đều do kiếm tu để lại, cho Tề Yếm Thù một cuốn kiếm tu bí pháp là chuyện bình thường, bắt nó đưa ra một cuốn quỷ thuật thư thì quả thật là làm khó vách tường.

“Ta đã bị hắn ảnh hưởng rất nhiều.” Hạc Vũ Quân cười nói: “Hai người chúng ta đã ở Huyền Vân đảo rất nhiều năm, chống đỡ lẫn nhau. Huynh ấy với tư cách là sư huynh đối xử với ta rất tốt, khiến ta đôi khi còn ngỡ ngàng, nghĩ rằng tình cảm sư huynh đệ trong một môn phái thực sự chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi.”

Trên hòn đảo hoang của Huyền Vân, hai người trẻ tuổi không có sư môn đã bái một tảng đá làm thầy, xưng hô với nhau là huynh đệ. Nếu không phải vách đá thật sự có thần thông, thì đây thật sự giống như hai kẻ đáng thương đang tìm niềm vui trong nỗi khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Chẩm Phong nhờ sự tồn tại của sư huynh mà đã ngăn chặn được những ác niệm không ngừng nảy sinh trong lòng do bị Huyền Vân đảo tra tấn, vẫn giữ lại được một tia thiện ý và nhân tính.

Tề Yếm Thù cũng vì sư đệ mà bớt phải chịu tra tấn, thái độ vốn cứng rắn có chút mềm mỏng đi, ít nhất bề ngoài đã chịu thua một ít, khiến năm lão già kia cho rằng việc giam cầm hắn đã có tác dụng.

Quan trọng nhất chính là vách đá bị Huyền Vân đảo xem thường.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Trên vách đá lưu lại vô số dấu khắc của các tiền bối kiếm tu, một tia linh hồn ấn ký của họ cũng theo đó mà lưu lại trên văn tự hoặc vết kiếm.

Mỗi khi trăng tròn, ánh trăng lướt qua mặt tường, Tề Yếm Thù liền có thể tiến vào một cảnh giới nửa mơ nửa ảo khi tĩnh tọa. Bên trong sẽ lơ lửng tất cả những dấu vết lưu lại trên vách tường, khi hắn chạm vào cái nào, liền sẽ nhận được những thứ mà tiền nhân để lại.

Đôi khi là một đoạn ký ức về kiếm pháp, một bóng người trong suốt sẽ không hề giữ lại mà thể hiện ra kiếm thuật kết tinh từ cả đời sở học. Đôi khi lại là pháp bảo hoặc thư tịch.

Tề Yếm Thù có thể cảm nhận được tuy rằng đây đều là những thứ của kiếm tu, nhưng phong cách kiếm pháp lưu lại trong mỗi ấn ký đều có sự khác biệt rất lớn.

Hắn căn bản không hiểu được đêm mưa đó rốt cuộc mình đã bái vị sư phụ nào, có lẽ hắn đã bái tất cả các tu sĩ trên vách tường này.