"Anh ba tôi mặc dù người và công ty đều ở Bắc Kinh, nhưng có rất nhiều điểm vận chuyển hàng hóa trên cả nước.
Tôi nghĩ với hai người thì không có vấn đề gì, nếu có gì không hiểu, có thể gọi điện để hỏi thêm chi tiết."
Nghe Tô Ý nói xong, cả hai lập tức tỏ ra rất hào hứng.
"Chúng tôi đồng ý, công ty của anh ba chị lớn như vậy, chắc chắn có tương lai hơn chúng tôi nhiều, cũng đỡ phải chạy lung tung như mấy con ruồi mất đầu."
Thấy hai người rất hứng thú, Tô Ý mỉm cười gật đầu: “Vậy được, hai người cứ chuẩn bị trước, về đến nhà tôi sẽ liên lạc ngay với hai người."
Sau khi bàn xong chuyện công việc, Chu Cận Xuyên và Tô Ý nghĩ rằng còn phải tiếp tục lên đường cho kịp về nhà, nên cô đã thanh toán tiền trước, để hai người kia ở lại ăn tiếp.
Khi trở lại xe, Tô Ý mới nhớ đến chuyện kẹo cưới, liền lấy túi bỏ thêm vài viên kẹo.
Chu Cận Xuyên thấy vậy liền lấy ví từ túi áo ra, rút ra một xấp tiền giấy mệnh giá mười đồng.
"Em bỏ thêm chỗ này vào túi kẹo đi.
Anh nghĩ chắc họ thậm chí còn không có tiền mua vé xe lửa đấy."
Tô Ý hơi ngạc nhiên trong giây lát, rồi mỉm cười hạnh phúc: “Anh thật chu đáo, em thay họ cảm ơn anh nhiều nhé."
Chu Cận Xuyên hừ nhẹ: “Ai bảo họ là bạn của em chứ.
Hơn nữa trước đây họ cũng đã giúp em, coi như là anh thay vợ anh trả lại ân tình cho người ta."