"Cận Xuyên, anh đừng lo, chúng ta gọi điện đến bệnh viện hỏi thăm trước đã."
Trên mặt Chu Cận Xuyên không có biểu hiện, nhưng Tô Ý vẫn nhận ra rõ sự lo lắng của anh.
Anh nghiêm nghị bấm số gọi đến bệnh viện nơi ông Chu thường trú, hỏi một hồi rồi vội vàng cúp máy.
"Bác sĩ nói ông cụ đang được theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt, lý do cụ thể vẫn chưa rõ.
Vợ à, chúng ta phải đi ngay thôi."
Tô Ý gật đầu liên tục: “Được, anh xuống lấy xe trước, em thu dọn đồ đạc, rồi mình đi ngay."
Chu Cận Xuyên nặng nề gật đầu, sau đó đứng dậy đi nhanh xuống lầu.
Bên này, Tô Ý vội vàng thu dọn mấy bộ quần áo và đồ vệ sinh cá nhân mang theo, sau đó xách đồ đi xuống lầu trả phòng.
Lên xe, hai người lập tức lao thẳng về phía Bắc Kinh.
Trên đường đi, Tô Ý thấy Chu Cận Xuyên im lặng, chỉ chăm chăm lái xe, cô lo lắng không ngừng.
Sau khi lái xe một đoạn dài, cô chủ động đề nghị để mình lái.
Chu Cận Xuyên chỉ lắc đầu nhẹ: “Em đừng lo, anh không sao cả."
Tô Ý không đồng tình: “Bên Bắc Kinh chưa biết tình hình thế nào, hơn nữa anh vừa khỏi bệnh không lâu, phải giữ sức khỏe chứ."
"Yên tâm đi, có anh ngồi cạnh, em có thể lái cả đêm luôn."
Chu Cận Xuyên thấy vậy, đành phải dừng xe bên đường.
Tô Ý ngồi vào ghế lái, rồi đưa cho anh chai nước: “Uống vài ngụm nước trước đi."
Thấy anh uống vài ngụm, cô liền nhấn ga tiếp tục chạy về phía Bắc Kinh.
Chu Cận Xuyên nhìn cô lái xe một cách cẩn thận, dù là lúc rạng sáng - thời điểm dễ buồn ngủ nhất, cô vẫn mở to mắt, chú ý đến từng tình huống trên đường.
Cô chạy xe với tốc độ vừa phải không quá chậm, dường như cân nhắc đến sự lo lắng của anh.
Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa cảm động vừa xót xa: “Vợ à, cảm ơn em nhiều lắm."
Tô Ý vừa nhìn về phía trước, vừa đáp: “Anh đừng nói vậy, chúng ta là vợ chồng mà, nếu nhà em có việc gấp, anh cũng sẽ làm như thế thôi."
Thấy anh lo lắng, cô chủ động an ủi: “Cận Xuyên, đừng lo quá, vừa rồi bác sĩ cũng nói rồi mà? Dù bệnh của ông nghiêm trọng, nhưng đã được cấp cứu và đang được theo dõi."
"Yên tâm đi, anh bị thương nặng như vậy còn hồi phục được, bệnh của ông nhất định cũng sẽ ổn thôi, tin em đi."
Chu Cận Xuyên thấy cô nói đầy kiên định, lập tức hiểu ra.
Thực ra anh cũng không lạ gì cách mình hồi phục Lại.
Chỉ là anh không muốn ai nghi ngờ nên chưa bao giờ nhắc đến.
Giờ thấy cô tự tin như vậy, anh biết rằng nhất định cô có cách cứu ông.
Anh không kìm được, mắt bắt đầu cay cay: “Cảm ơn em."
Tô Ý thấy vậy, không khỏi bật cười: “Sao hôm nay anh lại khách sáo thế? Thôi nào, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, khi nào mệt em sẽ gọi anh."