Chương 1:
Tôi có một người anh trai rất thích ra vẻ, nhân thiết của anh ấy trước mặt mọi người là người cực kỳ cưng chiều em gái.
Khi còn bé, mấy cô bé khác có váy đẹp, thế là anh tôi lại cắn chặt răng mua cho tôi một cái.
Khi trưởng thành rồi, các cô gái khác có bạn trai đẹp trai, thế là anh tôi lại chuốc say người bạn đẹp trai nhất của mình nhét cho tôi.
Giọng điệu còn kiêu ngạo vô cùng: “Người khác có, em gái anh cũng phải có!”
Tôi nhìn đại lão phản diện đã bị chuốc say, lạnh run: “Nhưng người này em không muốn nổi đâu!”
1.
Từ nhỏ anh trai tôi đã thích ra vẻ.
Năm tôi 4 tuổi, anh ấy 7 tuổi.
Cha mẹ bận rộn công việc, không thể chăm sóc cả hai đứa nhỏ là tôi và anh trai tôi, nên nghĩ tới việc đưa tôi tới nhà thân thích ở một thời gian.
Nhưng không nghĩ tới, chúng tôi còn chưa đi đã đụng phải Mạnh Vân Xuyên vừa tan học trở về.
Bên cạnh Mạnh Vân Xuyên còn có thêm mấy nam sinh cùng lớp. Vừa nhìn thấy cô bé ngây ngô cột tóc hai sừng dê là tôi đây, bọn họ thi nhau nói:
“Oa, Mạnh Vân Xuyên, cậu còn có cả em gái nữa à!”
“Em gái cậu đáng yêu quá đi! Có thể để em gái cậu chơi cùng chúng ta đó!”
“Đúng thế đúng thế!”
Bị bạn cùng lứa tâng bốc như thế, mắt anh trai tôi phát sáng ngay tại chỗ, còn hơi hất cằm lên, có mấy phần dương dương đắc ý:
“Đương nhiên, em gái mình cực kỳ dính mình.”
Người đang chuẩn bị tới nhà thân thích là tôi đây: “?”
Tôi nhìn chằm chằm tiểu thiếu niên nói dối không cần viết bản nháp kia, im lặng.
Chẳng lẽ thích ra vẻ là một trong những phương pháp trở thành bia đỡ đạn sao?
…
Đúng vậy.
Tôi xuyên sách, thế nhưng tôi không phải nữ chính, cũng không phải nữ phụ độc ác, tôi chỉ là một người qua đường bình thường.
Toàn bộ gia đình tôi, người duy nhất có đất diễn trong kịch bản chính là người anh trai thích ra vẻ kia của tôi.
Anh ấy sẽ vì ghét nhân vật phản diện đã có xuất thân thấp hèn lại còn thích kiêu ngạo không coi ai ra gì, mà nhắm vào nhân vật phản diện, sau đó bị vả mặt rồi lại tiếp tục nhắm vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuối cùng, anh ấy bị đả kích tới mức trực tiếp ra tay đánh người, bị nhà trường đuổi học, đần độn sống qua ngày, sau khi lớn lên lại càng là kẻ vô tích sự, rơi vào kết cục thê thảm.
Đúng là bia đỡ đạn của bia đỡ đạn.
Đọc hết cuốn truyện xong, tôi chỉ cảm thấy anh tôi bị vậy đúng là gieo gió gặt bão, cũng không đồng tình gì.
Nhưng mẹ tôi lại không biết cái tính xấu của anh ấy, lại không muốn làm anh trai tôi mất mặt trước mặt bạn bè, trực tiếp kéo anh ấy qua một bên, nói nhỏ:
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Vân Xuyên, cha mẹ phải đưa em gái con tới nhà thân thích ở một thời gian, không thể chơi chung với bạn bè của con được.”
Không thể?
Lời này khác gì vả mặt anh trai tôi ngay trước mặt tất cả mọi người đâu!
Mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng lên, mắt trợn tròn. Anh ấy trực tiếp túm lấy tay người phụ nữ, ngay sau đó khí thế trên người biến mất tăm, liên tục cầu xin:
“Mẹ, con đã trưởng thành rồi, con có thể chăm sóc cho em gái cẩn thận mà! Mẹ đừng đưa em ấy đi…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của anh trai tôi đã trở nên nghẹn ngào.
Mẹ tôi khổ sở liếc cha tôi một cái, cuối cùng vẫn không yên lòng: “Con chắc chắn con có thể chăm sóc em gái thật chứ?”
Trước ánh mắt hâm mộ của các bạn học, anh trai tôi vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Đó là đương nhiên, chỉ cần con còn sống, tuyệt đối sẽ không để em gái phải chịu một chút tủi thân nào!”
Tôi: Tin anh cái quỷ!
Nhưng cha mẹ tôi lại tin.
Cứ như vậy, tôi bị giữ lại trong nhà.
Cha mẹ đi sớm về trễ, anh trai còn phải đi học, tôi vốn cho rằng anh ấy chỉ mạnh miệng chút thôi.
Tuy trường tiểu học của anh ấy cách nhà chúng tôi một khoảng không quá xa nhưng cũng không gần chút nào, hiện tại lại đang tháng sáu, giữa trưa, trời nóng nực vô cùng.
Tôi đang chuẩn bị tự lực cánh sinh, ai ngờ ngay sau đó, cửa nhà bị đẩy ra.
Tiếng thở phì phò từ xa tới gần.
Tôi vừa quay đầu lại đã thấy tiểu thiếu niên mặt mũi đỏ bừng, vừa không ngừng túm kéo cổ áo quạt gió vừa đá giày ra, hiển nhiên là anh ấy đã nóng lắm rồi.
Đoán chừng anh ấy vừa chay trở về, còn đang há miệng thở hổn hển. Thấy tôi nhìn chằm chằm anh ấy, anh ấy lên tiếng, giọng còn mang theo nét trẻ con:
“Em chờ anh một chút, anh nghỉ ngơi một lát rồi sẽ hâm cơm cho em!”
Tôi hơi choáng…
Không ngờ anh ấy lại chạy về thật?