Chương 2:
Có lẽ là sợ tôi đói bụng quá mức, nghỉ chưa được vài phút, Mạnh Vân Xuyên đã cất bước đi về phía phòng bếp.
Mới học lớp 1, anh ấy thật sự không cao, cả người chỉ cao hơn bệ bếp một đoạn ngắn. Thế là anh ấy bưng ghế qua đạp lên, cố gắng bỏ đồ ăn mẹ đã nấu xong từ sáng vào lò vi sóng.
Ba phút sau, “keng” một tiếng, anh ấy không chút nghĩ ngợi trực tiếp vươn tay bưng ra.
Tròng mắt tôi trợn trừng, chân bước nhanh tới: “Đừng…”
Lời còn chưa dứt đã nghe “choang” một tiếng, cái đĩa rơi xuống đất bể nát bấy, Mạnh Vân Xuyên thì ôm ngón tay gào khóc.
Nhưng còn chưa đợi anh ấy hòa hoãn lại, khóe mắt đã liếc thấy trong đống hỗn độn trên đất còn xen lẫn mấy vết máu.
Anh ấy ngây cả người.
Tôi cũng thuận theo tầm mắt của anh ấy cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy có một mảnh sứ nhỏ đ.â.m vào bắp chân tôi, m.á.u thì đang chảy ồ ồ ra.
Còn chưa đợi tôi nói gì, Mạnh Vân Xuyên đã tự luống cuống trước. Anh ấy cũng chẳng rảnh màng tới bàn tay còn đang bị phỏng, vội vàng ngồi xổm xuống xem vết thương của tôi, gấp giọng nói:
“Em gái, em bị chảy m.á.u rồi! Em đừng sợ, có anh ở đây!”
“Em không sợ…”
Tôi hơi cạn lời, thế nhưng ngay sau đó, tiểu thiếu niên đã ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ ửng mơ hồ lóe lên ánh nước, hệt như chỉ 1 phút sau là có thể khóc òa lên, vậy mà vẫn cố gắng ra vẻ trầm ổn.
Bỗng nhiên, n.g.ự.c như bị thứ gì gõ một cái.
Tôi bật cười.
Rõ ràng anh ấy đang sợ không tưởng nổi, vậy mà còn muốn ra vẻ.
Nhưng mà… Hình như anh ấy cũng không đáng ghét như tôi tưởng.
…
Mạnh Vân Xuyên không biết băng bó. Anh ấy ngồi xổm bên cạnh tôi, giơ bàn tay nhỏ bé lên, muốn bịt vết thương đang chảy m.á.u của tôi nhưng lại không dám.
Nhìn m.á.u chảy dọc theo bắp chân trắng nõn của tôi xuống đất, anh ấy càng thêm hoảng hốt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Em gái, không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu!”
Do dự một hồi lâu, cuối cùng anh ấy cũng không nhịn được nữa, đứng bật dậy nói với tôi: “Em gái, anh phải ra ngoài một lát đã!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Nói xong, anh ấy lao ra ngoài như một cơn gió.
Tôi: “??”
Anh ấy đi đâu vậy?
Tôi còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói to lớn đầy nội lực của tiểu thiếu niên: “Cứu mạng! Em gái tôi sắp c.h.ế.t rồi!”
“Có ai cứu em ấy không!”
“Mau đến đây!”
Nghe kỹ còn có thể nhận ra giọng nói của thiếu niên có chút nghẹn ngào.
Không biết có phải do anh ấy vừa kêu vừa khóc không, tôi chỉ cảm thấy tim tôi hơi nhói lên.
Nhưng khi nghe rõ mấy câu anh ấy nói, hai mắt tôi tối sầm lại, chỉ hận không thể c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Nói gì vậy, tôi chỉ bị rách chút da thôi, không phải sắp chết!
Nhưng giọng anh trai tôi quá lớn, vừa la hét như vậy, hàng xóm xung quanh còn tưởng có chuyện gì lớn xảy ra.
Hiện tại đang giờ cơm nước, dì Tần bên cạnh vội đặt cái muôi nấu nướng xuống rồi chạy ra, kéo người anh trai như kiến bò trên chảo nóng kêu gào ầm ĩ lại: “Tiểu Xuyên, có chuyện gì vậy?!”
Thấy có người ra, anh trai tôi bình tĩnh lau nước mắt rồi vội vàng kéo tay dì Tần vào nhà, chỉ vào tôi đang hóa đá tại chỗ, gấp gáp nói: “Dì ơi, em gái cháu chảy nhiều m.á.u quá!”
Trong lúc anh ấy gọi người, m.á.u đã hơi đông lại.
Tuy nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng thực tế vết thương cũng không nghiêm trọng lắm.
Dì Tần tìm hộp thuốc, xử lý vết thương cho tôi, rồi giúp chúng tôi dọn dẹp những mảnh sứ vỡ trên mặt đất. Trước khi ra về, dì ấy còn dặn dò một câu, vết thương không được thấm nước.
Anh trai tôi gật đầu lia lịa.
Đợi dì Tần đi rồi, anh trai tôi mới quay lại, lấy đồ ăn vặt từ trong phòng ra đưa cho tôi, hào phóng nói: “Em gái, ăn đi!”
Trong giọng nói của anh ấy vẫn còn xen lẫn giọng mũi.
Tôi nhìn kỹ đôi mắt đỏ hoe của anh ấy, không phải việc vừa rồi đã dọa anh ấy sợ rồi chứ?
Nghĩ vậy, tôi vô thức an ủi: “Anh trai, em không sao, anh đừng khóc.”