Xuyên Thành Em Gái Của Bia Đỡ Đạn

Chương 8:



Chương 8:  

Giọng điệu của anh trai tôi có chút đắc ý.

 

Tôi im lặng liếc mắt nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, mày kiếm mắt sáng, đường nét rõ ràng, chỉ riêng sườn mặt đã đẹp trai muốn chết.

 

Tôi thành thật nói: “Đẹp trai.”

 

Nói nhảm.

 

Người ta dù gì cũng được tính là nhân vật chính, có thể không đẹp trai sao!!

 

Thấy tôi khẳng định, anh trai tôi cười hì hì hai tiếng: “Anh và cậu ấy có quan hệ rất tốt!”

 

Tôi: “...”

 

Cuối cùng thế giới này cũng đã điên rồ tới mức tôi không nhận ra.

 

Nhưng tôi không biết rằng.

 

Khi tôi vào bếp giúp mẹ bưng thức ăn, anh trai tôi lại len lén thở phào nhẹ nhõm, tự mình lẩm bẩm một câu: “Đáng giá, không uổng công mình lấy lòng thằng nhóc này suốt khoảng thời gian qua!”

 



 

Chu Hạ Quy ở nhà tôi đến tận Tết.

 

Trong khoảng thời gian này, anh ấy và anh trai tôi ở chung rất bình thường, giống như bạn bè bình thường.

 

Tôi hơi yên tâm. Rất nhanh đã đến lúc phải mua đồ Tết.

 

Nhiệm vụ này mẹ tôi giao cho tôi và anh trai tôi hoàn thành.

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Chu Hạ Quy là khách, nhưng cũng đến giúp đỡ.

 

Có người ngoài ở bên, cái tật thích ra vẻ của anh trai tôi lại bộc phát.

 

“Em gái, em thích cái này! Lấy nhiều một chút!”

 

“Thạch! Mua! Sữa Vượng Tử! Mua!”

 

“...”

 

Tuy tôi rất cảm động, nhưng chờ đến lúc thanh toán, tôi không dám động đậy.

 

Anh trai tôi nhìn chằm chằm vào dãy số kia, mặt mày tái mét.

 

Tôi đỡ trán, vượt quá ngân sách cha mẹ cho rồi.

 

Nhưng vì muốn giữ hình tượng chiều em gái trước mặt Chu Hạ Quy, nên anh trai tôi vẫn trả tiền.

 

Cuối cùng, anh ấy đau lòng nói một câu: “Ôi ôi, ví tiền xẹp lép rồi.”

 

Tôi suýt nữa bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng đối diện với ánh mắt oán giận kia, tôi nhịn được.

 

Đợi khi chúng tôi hì hục mang đồ về đến nhà, cha mẹ tôi đều kinh ngạc.

 

May mà có Chu Hạ Quy ở đó, cho nên bọn họ mới không thưởng cho anh trai tôi một trận “măng xào thịt”.

 

Đêm giao thừa luôn rất bận rộn, ồn ào náo nhiệt.

 

Anh trai tôi chạy đi giúp bố tôi, trong lúc nhất thời, phòng khách chỉ còn lại tôi và Chu Hạ Quy.

 

Thiếu niên ngồi nghiêm chỉnh, mắt hơi rũ xuống, quanh thân như bị một tầng cô đơn bao phủ, tách biệt với bầu không khí náo nhiệt bên ngoài.

 

Tôi chợt nhớ đến cốt truyện.

 

Khi Chu Hạ Quy còn rất nhỏ, cha mẹ đã ly hôn, anh ấy theo mẹ, sau đó mẹ anh ấy tái hôn, gả cho một người giàu có, lại sinh một đứa con trai, anh ấy trở thành người thừa.

 

Mẹ anh ấy vì không muốn anh ấy phá hỏng hạnh phúc khó khăn lắm mới có được, lại đá anh ấy về cho người cha nghiện rượu giống như đá quả bóng thừa.

 

Anh ấy theo mẹ mấy năm nhưng không mang về được đồng nào nên thường xuyên bị cha đánh, lâu dần, tính tình của anh ấy trở nên cô độc lạnh lùng, khi không cười, trong mắt luôn mang theo một chút hung dữ.

 

Đó là một loại phòng bị gần như dã thú.

 

Tôi nghĩ ngợi rồi lấy một quả quýt đưa qua, tự nhiên nói: “Anh Hạ Quy, ăn quýt không?”

 

Bất ngờ nghe thấy lời tôi nói, thiếu niên ngơ ngác ngẩng đầu, đụng phải một đôi mắt hạnh đầy ý cười.

 

Ánh mắt anh ấy khẽ d.a.o động, một lúc lâu sau anh ấy mới hoàn hồn, đưa tay ra, nhận lấy quả quýt từ tay tôi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Cảm ơn.”

 

Tay của anh ấy rất đẹp, thon dài trắng nõn, khớp ngón tay rõ ràng.

 

Tôi nhìn một lúc, trong lòng thầm than, không hổ là nhân vật chính.

 

Đẹp trai như vậy, bất kể là trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách, anh ấy vẫn là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp!

 

Tiên phẩm!

 

Quả nhiên là tiên phẩm!

 

Cách đó không xa, anh trai tôi đang dán hoa lên cửa sổ đột nhiên nhìn thấy tôi và Chu Hạ Quy ở gần nhau, thế là anh ấy dán mặt lên tấm kính, nhìn chằm chằm vào vị trí của chúng tôi, trong mắt bùng lên ngọn lửa nhỏ.

 

Tôi vô tình quay đầu lại, suýt chút nữa bị dọa chết.

 

Yêu quái ở đâu ra, đuổi ra ngoài!

 



 

Những ngày sau đó.

 

Chúng tôi cùng nhau đi công viên giải trí, cùng nhau học gói sủi cảo, tính tình của Chu Hạ Quy rất lạnh nhạt, nhưng tôi và anh trai tôi đều là người nói nhiều.

 

Lâu dần, anh ấy cũng quen, trên mặt có thêm một chút ý cười.