Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 12



Edit: Min



 

Kỳ Dụ cứng người, ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: "Trương Giản Lan, ngươi đang nghiêm túc sao? Xin hỏi, ngươi định làm khó một thanh kiếm như ta sao?"

 

Trương Giản Lan không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Kỳ Dụ.

 

Ánh mắt đó khiến Kỳ Dụ căng thẳng đến mức da đầu tê dại. Y bối rối nói: "Ta chỉ là một thanh kiếm, ta đâu cần luyện cơ bụng gì chứ? Ngươi đã từng thấy thanh kiếm nào lại có tám múi cơ bụng chưa?"

 

Trong lúc Kỳ Dụ nói, ánh mắt của Trương Giản Lan vô thức dời xuống, dừng lại ở eo của y. Có vẻ như Trương Giản Lan có một loại chấp niệm khó hiểu đối với vòng eo của Kỳ Dụ.

 

Mỗi lần ánh mắt dừng lại ở eo của Kỳ Dụ, Trương Giản Lan luôn cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ. Hắn không thể nói rõ cảm giác đó là gì, nhưng phản ứng biểu hiện ra bên ngoài chính là yết hầu không ngừng chuyển động.

 

Hắn dường như....... Khát.

 

Nhưng rõ ràng không phải kiểu khát muốn uống nước.

 

Càng nhìn, lòng hắn càng bực bội, đầu óc không thể giải quyết nổi cảm giác khó chịu này. Cuối cùng, hắn dứt khoát vung tay, một cái chụp nhẹ Kỳ Dụ, y biến trở lại thành thanh kiếm.

 

Làm như vậy, Trương Giản Lan mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

 

Kỳ Dụ vừa mới bị biến lại thành kiếm liền nhìn lên, lập tức thấy giá trị hảo cảm của Trương Giản Lan tăng thẳng 10 điểm.

 

Ta thao...... Khi nào thì tên Trương Giản Lan này lại tăng giá trị hảo cảm với mình? Y cư nhiên một chút cũng không biết. Hơn nữa, cách tăng giá trị này cũng kỳ quái không kém, hoặc thì tăng thẳng 10 điểm, hoặc thì tụt hết sạch cùng một lúc!

 

Trương Giản Lan mang Kỳ Dụ đến Đúc Kiếm Các, không nói một lời liền ném y thẳng vào lò luyện kiếm.

 

Kỳ Dụ tuy không sợ sức nóng của dung nham, nhưng cũng không hề thích thú việc tắm trong đó. Y quật cường nhảy ra, nhưng lập tức bị bàn tay to của Trương Giản Lan ấn trở lại.

 

Ánh mắt của Trương Giản Lan chăm chú nhìn y, đôi mắt sâu thẳm đến mức có chút mê hoặc, giọng nói trầm thấp: "Ta đã nghĩ rất lâu, luôn cảm thấy trên người ngươi nên có một dấu ấn gì đó thuộc về ta thì mới tốt."

 

Kỳ Dụ lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, cảnh giác hỏi: "Vậy ngươi muốn làm gì?"

 

Lớp bảo vệ bên ngoài thân kiếm Ngọc Hành bị nung mềm đi đôi chút, nhưng chưa hoàn toàn tan chảy. Vật liệu của nó rất đặc biệt, dung nham thông thường căn bản không thể làm nó tan rã hoàn toàn.

 

Trương Giản Lan nhân lúc thanh kiếm còn nóng, lấy nó ra khỏi lò và đặt lên bàn làm việc. Sau đó, hắn bắt đầu khắc chữ lên phần chuôi kiếm. Những ký tự hắn khắc là kim văn Thục Sơn, đường nét phức tạp và kéo dài.

 

Trong suốt quá trình đó, Kỳ Dụ có cảm giác như đang chịu cực hình. Mỗi lần lưỡi dao hạ xuống, y lại rùng mình, hơi thở dồn dập, giọng nói mềm mại vang lên: "Trương... Trương Giản Lan... Ưm... Ngươi... Ngươi dừng tay..."

 

Trương Giản Lan bỗng dừng lại, hỏi: "Khó chịu sao?"

 

Kỳ Dụ hừ hừ: "Khó chịu..."

 

Trương Giản Lan tuy không nghe được y trả lời, nhưng qua cảm giác từ thân kiếm, hắn nhận ra Kỳ Dụ đang rất đau khổ. Giọng nói của hắn trầm thấp, đầy uy hiếp: "Lần sau, nếu ngươi còn tùy tiện chui vào vỏ kiếm của kẻ khác, ta sẽ phong ấn ngươi vĩnh viễn trong vỏ kiếm."

 

Kỳ Dụ, trong cơn thở d ốc khó chịu, vội vàng cầu xin: "Không... Không dám nữa..."

 

Thân kiếm Ngọc Hành rung lên, đến mức cả chiếc bàn cũng lay động dữ dội, nhưng bàn tay cầm dao của Trương Giản Lan vẫn vững vàng như núi Thái Sơn.

 

Cuối cùng, nét khắc cuối cùng cũng hoàn thành. Khi lưỡi dao chạm đến phần đuôi kiếm, Kỳ Dụ không thể chịu đựng thêm, phát ra một tiếng than nhẹ đầy đau đớn trước khi hoàn toàn im bặt. Lúc đó, thân kiếm bắt đầu bốc khói, nhưng thay vì hơi nước, nó lại tỏa ra những làn khói mỏng dày đặc.

 

Một ký tự phức tạp, chữ "Lan", dần hiện lên rõ ràng ở phần đuôi kiếm.

 

Trương Giản Lan hài lòng thu lại con dao, ngắm nhìn Ái Kiếm của mình. Ngón tay hắn vuốt v e lên ký tự vừa khắc, giọng nói dịu dàng nhưng đầy khẳng định: "Vợ của ta đã chịu khổ. Nhưng từ hôm nay trở đi, dù ngươi không nhận ta là chủ, ngươi vẫn mãi mãi là kiếm của ta."

 

Lâu sau, Kỳ Dụ mới có phản ứng, lại cảm thấy thẹn mà phun ra hai chữ: "Bi3n thái."

 

.......

 

Hôm sau, mặt mày Kỳ Dụ ủ rũ, tràn đầy u sầu.

 

Vì Trương Giản Lan khăng khăng khắc chữ lên thân kiếm của hắn, giờ đây trên "Mông trứng" của Kỳ Dụ - khu vực nhạy cảm gần chuôi kiếm - xuất hiện một ký tự giống như hình xăm chữ "Lan". Điều này khiến y mơ hồ cảm thấy bản thân không còn "Sạch sẽ," nên đang tìm mọi cách để xóa bỏ nó.

 

Người duy nhất có thể giúp y loại bỏ ký tự này là người đã tạo ra Ngọc Hành kiếm — "Cha" của y, Thẩm Vấn Chi. Y tin rằng Thẩm Vấn Chi chắc chắn có cách xóa sạch dấu ấn mà Trương Giản Lan đã khắc lên.

 

Đêm tối gió cao, Kỳ Dụ hóa hình. Nhưng không ngờ, y hóa hình ngay trong lòng ng ực của Trương Giản Lan. Trương Giản Lan có thói quen ôm chặt kiếm khi ngủ, hai tay vòng quanh thân kiếm. Vì vậy, khi Kỳ Dụ hóa hình thành người, y lập tức bị Trương Giản Lan ôm chặt eo trong tư thế không cách nào trốn thoát.

 

Trương Giản Lan nằm ngủ trên một sợi dây thừng thô treo lơ lửng giữa không trung, nhưng lại ngủ vô cùng vững vàng. Thời gian trôi qua vài giờ, hắn vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút.

 

Cách ngủ này, Kỳ Dụ chỉ từng thấy trong tiểu thuyết. Đó là loại kỹ năng chỉ những cao thủ hàng đầu mới có thể sở hữu, một phong thái ngủ độc nhất vô nhị.

 

Nhưng Trương Giản Lan ngủ vững vàng, không có nghĩa là Kỳ Dụ cũng yên ổn.

 

Kỳ Dụ muốn rời khỏi, nhưng lại sợ đánh thức Trương Giản Lan, nên cẩn thận từng chút một trườn xuống.

 

Không biết vì vô tình hay cố ý, tay của Trương Giản Lan lại lướt xuống dưới eo Kỳ Dụ, ngón tay chạm nhẹ vào một điểm nhạy cảm, khiến Kỳ Dụ giật mình rơi thẳng xuống đất.

 

May mà chỉ có y rơi, còn Trương Giản Lan thì vẫn nằm nguyên trên sợi dây thừng.

 

Với động tĩnh lớn như vậy, Trương Giản Lan vẫn ngủ say như chết, hơn nữa còn giữ được tư thế ổn định trên sợi dây, không chút lung lay. Điều này khiến Kỳ Dụ từ tận đáy lòng không thể không thán phục.

 

Nhìn sợi dây thừng, Kỳ Dụ nảy ra một ý nghĩ nghịch ngợm: "Nếu ta cắt sợi dây này trong lúc hắn ngủ, liệu hắn có ngã chổng vó như chó ăn cức không nhỉ?"

 

Trương Giản Lan té ngã?

 

Ha ha ha ha nghĩ thôi cũng thấy buồn cười quá.

 

Tuy nhiên, y nhớ ra mình còn có việc cần làm, nên tạm thời gác lại ý định đó. Sau khi bò dậy, phủi sạch bụi trên người, y len lén rời khỏi phòng.

 

Không lâu sau khi Kỳ Dụ rời đi, sợi dây thừng khẽ đung đưa một chút.

 

Trong bóng tối, một nam nhân tuấn mỹ vẫn nằm yên trên dây, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình phát ngốc. Không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ biết thật lâu, thật lâu, hắn không hề chớp mắt.

 

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm +1

 

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm +1

 

......

 

Kỳ Dụ dựa theo tuyến đường mà trước đó Trương Giản Lan đã dẫn mình đi qua, từng bước tìm kiếm. Sau một hồi, cuối cùng y cũng đến được Túy Kiếm Các, nơi Thẩm Vấn Chi trú ngụ.

 

Thoạt nhìn, Thẩm Vấn Chi vẫn chưa ngủ. Từ trong Túy Kiếm Các, âm thanh kim loại va chạm vang lên đều đặn, cho thấy lão đang rèn kiếm.

 

Kỳ Dụ bước vào trong.

 

Tuy nhiên, Túy Kiếm Các quá lớn, đường đi ngoằn ngoèo phức tạp, y đã quên mất chính xác lộ trình. Không còn cách nào khác, Kỳ Dụ chỉ có thể lần theo âm thanh của tiếng rèn kiếm để tìm kiếm nơi Thẩm Vấn Chi đang ở, cứ thế, một đường tìm qua, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng.

 

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng.

 

Căn phòng này không giống như là nơi Thẩm Vấn Chi cư trú trong Kiếm Các. Tuy nhiên, Kỳ Dụ đã đến rồi, cũng không muốn lãng phí thời gian, liền quyết định vào trong tìm xem.

 

Vì vậy, y tiến lên vài bước, gõ cửa rồi gọi to: "Cha, người ở đâu? Cha??"

 

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.

 

Đứng ở cửa không phải là cha y — Thẩm Vấn Chi, mà là một nam nhân thân mặc đồ xanh biếc. Người này bị trọng thương, trán sưng tím, trông vô cùng tiều tụy. Tiếng động vừa rồi chính là âm thanh hắn ta đập đầu vào tường.

 

Nguyên nhân là vì hắn ta cảm thấy nhục nhã khi thất bại trước Trương Giản Lan – Người thậm chí không rút kiếm. Đối với một kiếm tu, thua một đối thủ không dùng kiếm là nỗi nhục lớn đến mức muốn tự vẫn.

 

Mỗi khi đêm khuya, hắn ta đều nghĩ về chuyện này nhưng lại không dám chết, chỉ còn cách đập đầu vào tường để xoa dịu nỗi nhục trong lòng.

 

Kỳ Dụ vừa giơ tay định gõ cửa thì khựng lại giữa chừng, lẩm bẩm: "Mẹ ơi... là chồng cũ ca ca sao?!"

 

"Ngươi là...... Ngọc Hành?" Liễu Tri Khanh nhìn y, vô cùng kinh ngạc nhưng cũng thoáng có chút xúc động. Hắn ta nắm lấy tay y, nói, "Ngươi đến đây là cố ý thăm ta phải không?"

 

"A... Ta... Khụ..." Kỳ Dụ cứng đơ, không dám nhúc nhích, cười gượng hai tiếng rồi nói, "Ta nói là chỉ tình cờ đi ngang qua, ngươi tin không?" Nói xong liền muốn chuồn thẳng, bởi vì y biết, gặp được người này thì chẳng bao giờ có chuyện tốt.

 

Nhưng chồng trước dường như chẳng nghe thấy y nói gì, chỉ tự mình xúc động: "Ngọc Hành tốt của ta! Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ đến ta! Mau vào đây!"

 

Kỳ Dụ ngẩn người: "A, ta..."

 

Lời còn chưa nói xong đã bị Liễu Tri Khanh kéo vào phòng. Liễu Tri Khanh nhanh tay đóng cửa lại, trước tiên kéo y vào phòng, sau đó vòng quanh y một lượt để quan sát tỉ mỉ, rồi nghiêm túc hỏi: "Có thể nào biến trở lại như trước được không?"

 

Kỳ Dụ: "..." "Không thể."

 

Liễu Tri Khanh thở dài một tiếng, kéo y ngồi xuống, nói lời thấm thía: "Ngọc Hành, là ta vô dụng, nên cả hai lần đều để ngươi thua trước kẻ khác."

 

Nói xong, hắn ta tựa đầu lên vai Kỳ Dụ, òa khóc: "Nhục nhã quá..."

 

Kỳ Dụ bối rối vỗ nhẹ lên lưng hắn ta, an ủi: "Thua thì thua, có gì mà khóc? Trên thế giới này kiếm tốt còn rất nhiều, hà tất gì cứ phải cố chấp với thanh kiếm này của ta."

 

Liễu Tri Khanh nức nở, giọng nghẹn ngào: "Không giống nhau, Ngọc Hành, ngươi không giống những người khác."

 

Kỳ Dụ nhướn mày: "Ta nào không giống? Chẳng lẽ ta có thể mọc thêm tám múi cơ bụng mà những thanh kiếm khác không có?" Y vẫn còn đang rối rắm chuyện bị Trương Giản Lan bắt ép luyện eo.

 

Liễu Tri Khanh khóc thêm một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, nắm chặt lấy hai tay Kỳ Dụ, nói đầy cảm xúc: "Ngọc Hành... Ngươi hãy theo ta đi! Ta biết ngươi ở bên hắn sống rất khổ sở. Vậy thì, theo ta, ta sẽ dẫn ngươi lưu lạc chân trời góc bể, được không?"

 

Kỳ Dụ muốn rút tay về, nhưng Liễu Tri Khanh nắm chặt đến mức không nhúc nhích được. Y đành từ bỏ việc giãy giụa, bất đắc dĩ nói: "Chồng trước ca ca, ta hiểu tâm tình của ngươi... Nhưng giờ không phải lúc để nói chuyện này. Đêm khuya gió lớn, cô nam quả nam... Lỡ mà Trương Giản Lan phát hiện, hiểu lầm chúng ta đang thắp lại lửa tình xưa, thì đừng nói lưu lạc chân trời, hắn sẽ cho hai ta làm chung một hũ tro cốt rồi đem rải ra gió."

 

Có những lúc vận rủi bám chặt lấy người, lời nào vừa thốt ra là ứng nghiệm ngay lập tức. Kỳ Dụ chính là kiểu xui xẻo như vậy.

 

Lời vừa dứt, hai người đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang tiến lại gần. Trùng hợp làm sao, cả hai đều nhận ra đó là tiếng bước chân của Trương Giản Lan.

 

Kỳ Dụ vừa nghe thấy liền nhảy dựng lên, phản xạ sinh tồn mạnh mẽ khiến y bò ngay đến cửa sổ, định trèo ra ngoài chạy trốn. Nhưng chưa kịp thoát thì đã bị Liễu Tri Khanh túm chặt lấy góc áo.

 

Liễu Tri Khanh đứng phía sau y, mặt đầy vẻ chính khí: "Ngọc Hành, ngươi sợ cái gì? Ngươi vốn dĩ chính là kiếm của ta! Lần này hắn đến thật đúng lúc! Chúng ta liền đi trước mặt hắn mà nói rõ ràng! Dù có chết... thì hai ta chết cùng một chỗ cũng đáng giá!"

 

Kỳ Dụ: "..." Ta xin lỗi, nhưng ta không muốn chết cùng ngươi.