Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 13



Edit: Min



 

Liễu Tri Khanh túm chặt đến mức, Kỳ Dụ không tài nào trèo ra được. Hắn ta dường như đã quyết tâm kéo Kỳ Dụ cùng mình đi đối mặt với Trương Giản Lan, thậm chí là song song chịu chết.

 

Không còn cách nào khác, Kỳ Dụ đành phải đổi chiến thuật. Y kéo cánh tay Liễu Tri Khanh, nhỏ giọng thuyết phục: "Nếu không thì thế này, chồng trước ca ca, ngươi cùng ta trèo cửa sổ mà đi."

 

Liễu Tri Khanh vẫn giữ vẻ mặt đầy chính khí, nghiêm nghị nói: "Ngươi nói gì vậy! Ta đường đường là tông sư một thế hệ của Thục Sơn, làm sao có thể làm chuyện trèo tường trốn đi như kẻ trộm? Ngày nào đó người đời truyền ra, thể diện của ta còn đâu nữa!" Nói xong, hắn ta càng túm Kỳ Dụ chặt hơn, "Ngươi cũng không được chạy!"

 

Kỳ Dụ bất lực, đành tiếp tục thuyết phục: "Ta không phải muốn chạy... Ta... Ta đây là đang nghĩ cho tương lai của hai ta. Ngươi thử nghĩ xem, chồng trước ca ca, bên ngoài còn biết bao non sông gấm vóc mà chúng ta chưa đi qua. Như vậy mà chết sớm thì đáng tiếc biết bao! Hay là... Ngươi thả ta chuồn ra trước, ngày nào đó chọn ngày lành, hai ta cùng nhau bay xa như chim liền cánh, ngươi thấy thế nào?"

 

Nghe vậy, Liễu Tri Khanh khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ.

 

Kỳ Dụ nhân cơ hội tiếp tục bò ra cửa sổ, nhưng chưa kịp thoát thân thì lại bị hắn ta kéo xuống.

 

Liễu Tri Khanh nghiêm giọng, vẻ mặt tràn đầy ý chí: "Ngọc Hành, ngươi biết tính cách của ta. Ta sẽ không bao giờ trốn chạy mà không chiến đấu."

 

Kỳ Dụ: "............"

 

Kiếm tu đều là đại đầu gỗ!

 

Bên ngoài tiếng bước chân càng lúc càng gần.

 

Liễu Tri Khanh rõ ràng không hiểu được sự đáng sợ của Trương Giản Lan. Người kia không chỉ thành thân với Ngọc Hành, mà còn sẵn sàng vì Ngọc Hành mà tự sát. Hắn làm sao có thể để Ngọc Hành dễ dàng quay lại tay người khác? Rốt cuộc, trong mắt Trương Giản Lan, Ngọc Hành chính là nửa mạng sống của hắn.

 

Kỳ Dụ lo lắng đến mức bối rối, nhưng không còn cách nào khác. Trong tình thế cấp bách, y vớ lấy bình hoa bên cạnh, đập thẳng vào đầu Liễu Tri Khanh.

 

"Ngọc Hành...... Ngươi......"

 

Liễu Tri Khanh loạng choạng, mắt mờ đi, rồi ngã xuống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

 

Kỳ Dụ đỡ lấy cơ thể sắp ngã của hắn ta, nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi chồng trước ca ca, vì sự an toàn của ngươi và ta, ngươi đành chịu thiệt một chút."

 

Y kéo Liễu Tri Khanh đi tìm chỗ giấu, thử nhét hắn ta dưới giường và cả trong tủ quần áo, nhưng cơ thể của Liễu Tri Khanh quá cường tráng, không tài nào nhét vừa được. Cuối cùng, hắn ta miễn cưỡng nhét được vào một cái rương gỗ đựng quần áo lớn.

 

Để chắc chắn, Kỳ Dụ ngồi đè lên nắp rương, miễn cho xác chết Liễu Tri Khanh vùng dậy.

 

"Chồng trước ca ca, vì tương lai sáng lạn của hai ta, ngươi chịu khó nhẫn nhịn một chút."

 

Lời vừa dứt, cửa bỗng nhiên bật mở, nhưng không phải tự nhiên mà mở ra, mà là bị một luồng lực vô hình mạnh mẽ chấn tung. Tấm cửa sau đó bị phá tan nát, gỗ vỡ vụn văng khắp nơi.

 

Nếu Kỳ Dụ chậm thêm một bước, có lẽ thứ bị nát ra không phải cánh cửa, mà chính là đầu của Liễu Tri Khanh.

 

Từ ngoài cửa, một hung thần sắc mặt đen kịt bước vào. Người này khoác một bộ áo trắng nhẹ nhàng bay phấp phới, bên hông còn treo một vỏ kiếm trống rỗng.

 

Đó chính là vỏ kiếm của Kỳ Dụ.

 

Trương Giản Lan bước vào, đầu tiên quan sát xung quanh, dường như đang tìm kiếm ai đó. Sau khi xác nhận không có người khác, ánh mắt hắn cuối cùng rơi xuống Kỳ Dụ, chạm phải ánh mắt đầy lo lắng của y.

 

Nhìn thấy Ái Kiếm của mình, ánh mắt lạnh lẽo của Trương Giản Lan dịu đi đôi chút, thoạt nhìn không còn đáng sợ như trước.

 

Tuy vậy, khí thế của hắn vẫn khiến Kỳ Dụ cảm thấy toàn thân phát lạnh, không có đường lui, chỉ đành khô cằn lên tiếng:"Thật...... Thật trùng hợp...... Ngươi cũng đi dạo sao?"

 

Trương Giản Lan không đáp lời, chỉ tiến đến trước mặt y vươn bàn tay to, muốn chụp y về hình dạng kiếm. Nhưng lần này không thành công, hắn khẽ nhíu mày, dường như đang ngạc nhiên tại sao lại như vậy.

 

Kỳ Dụ bị bàn tay to lớn của hắn chụp đến mức đầu ong ong, y ôm lấy đầu, giọng có phần bực bội: "Trương Giản Lan...... Ngươi không thể dịu dàng một chút sao?"

 

Trương Giản Lan: "..."

 

Kỳ Dụ vừa định nói thêm thì bỗng nhiên cảm giác trời đất quay cuồng, cơ thể mất thăng bằng ngả về phía sau. May mắn, eo y được Trương Giản Lan kịp thời đỡ lấy.

 

Vòng eo mềm mại chạm vào tay, khiến Trương Giản Lan cứng đờ, cảm giác như bị điện giật.

 

"Ta......." Kỳ Dụ r3n rỉ, đầu óc quay cuồng không ngừng, cảm giác mọi thứ xung quanh đều xoay tròn.

 

Sợ mình chết, y cố gắng không để bản thân ngất xỉu, yếu ớt gọi hệ thống: "Tiểu Ái... Gọi Tiểu Ái..."

 

Hệ thống đáp lại rất nhanh: "Tiểu Ái đây."

 

Kỳ Dụ khó chịu hừ hừ, giọng thều thào: "Ta...... Ta cảm giác cơ thể không ổn, giống như sắp chết......"

 

Trương Giản Lan nghe thấy vậy, khẽ nhíu mày, hỏi: "Ngươi đang nói chuyện với ai?"

 

Giọng nói trầm thấp của Trương Giản Lan vang bên tai, làm đầu Kỳ Dụ càng choáng váng. Y hoàn toàn không nghe rõ Tiểu Ái đang nói gì, đành vội vàng đưa tay che miệng Trương Giản Lan, yếu ớt cầu xin: "Ngươi đừng nói nữa...... Để Tiểu Ái nói."

 

Trương Giản Lan: "......"

 

Tiểu Ái nói: "Tiểu Ái đã kiểm tra, ký chủ đã sử dụng hết linh lực, cần bổ sung ngay."

 

Kỳ Dụ hoảng hốt hỏi: "Ta sẽ biến trở về hình thái kiếm sao?"

 

Tiểu Ái đáp: "Đúng vậy. Đồng thời cũng sẽ vì linh lực cạn kiệt mà tử vong. Vì vậy, ký chủ mau chóng bổ sung linh lực cần thiết đi."

 

Nó đem tử vong nói nhẹ nhàng như đang bàn về ăn cơm uống nước, nhưng lại khiến Kỳ Dụ lạnh toát người. Y vội kêu lên: "Nghiêm trọng như vậy, sao ngươi không nói sớm cho ta?"

 

Tiểu Ái trả lời thản nhiên: "Ký chủ không hỏi nha."

 

"..." "Vậy...... Giờ phải làm sao? Ta làm cách nào để bổ sung?"

 

Tiểu Ái đáp:"Ký chủ có thể tìm nhân vật công lược hoặc những người có linh lực mạnh để bổ sung năng lượng, hoặc thu thập các tài liệu bổ linh quý hiếm."

 

Tài liệu bổ linh? Lần trước ở bảo khu mỏ, Trương Giản Lan từng dùng những thứ đó cho ta. Nhưng ngay cả hắn còn phải khó khăn lắm mới thu thập được, làm sao ta dễ dàng tìm ra?

 

"Vậy ta làm sao mượn linh lực từ người khác để bổ sung?"

 

Tiểu Ái đáp: "Yêu cầu ngài thân......."

 

Tiểu Ái vừa nói đến đây, Kỳ Dụ đã không kịp nghe hết, đầu óc quay cuồng khiến y bất chấp mọi thứ. Trong một khoảnh khắc, y theo bản năng ngẩng đầu, trực tiếp hôn lên môi Trương Giản Lan.

 

Trong tiểu thuyết, nam nữ chính thường truyền linh lực bằng cách này. Tiềm thức mách bảo Kỳ Dụ rằng cách này chắc chắn sẽ hiệu quả.

 

Mọi thứ diễn ra chuẩn xác, không lệch một li. Đôi môi y chạm thẳng vào môi Trương Giản Lan.

 

Trong lúc đó, Kỳ Dụ còn híp mắt thì thầm: "Xin lỗi..... Trước mượn chút linh lực đã."

 

Cả cơ thể Trương Giản Lan lập tức cứng đờ như hóa đá, mắt mở to không chớp, hàng lông mi dài run rẩy không ngừng.

 

Linh lực vàng rực rỡ dần dần chảy ra từ kẽ môi Trương Giản Lan, chậm rãi truyền vào cơ thể Kỳ Dụ.

 

Khoảnh khắc đó, Kỳ Dụ cảm nhận được một sự thoải mái chưa từng có. Cảm giác ấy giống như người đi lạc trong sa mạc, khát khô sắp chết, bỗng nhiên được ban tặng một ngụm nước mát lành. Sảng khoái đến mức khiến y ngây người.

 

Nhưng trạng thái đó không kéo dài.

 

Chỉ vài giây.

 

Trương Giản Lan phản ứng lại. Hắn giống như chạm phải lửa, mạnh mẽ đẩy Kỳ Dụ ra, lui liền mấy bước, đứng ở đó điên cuồng chớp mắt, rõ ràng không biết phải làm gì.

 

Đúng lúc đó, Tiểu Ái, với giọng điệu vô tư của mình, lên tiếng: "Yêu cầu ký chủ tự mình mở linh lực quan khẩu, sau đó kết nối với linh lực quan khẩu của đối phương là được."

 

"..."

 

Kỳ Dụ đứng chết trân tại chỗ, nhìn Trương Giản Lan đang bối rối trước mặt, cả người lập tức chìm trong cảm giác xấu hổ tột độ.

 

Y nghiến răng thì thầm: "Ngươi không thể nói hết ngay từ đầu sao? Ta đã hôn đến thế này, ngươi mới giải thích??"

 

Tiểu Ái không chút cảm thông, hiện lên một khuôn mặt mỉm cười trên cổ tay y: "Thân mật tiếp xúc cũng có thể bổ sung linh lực, tốc độ còn nhanh hơn so với kết nối quan khẩu đó."

 

Kỳ Dụ nghẹn lời, không biết nên khóc hay cười.

 

Tuy rằng lời Tiểu Ái không sai... Nhưng mà......

 

Kỳ Dụ nuốt nước bọt, trong lòng đầy hoảng loạn. Phản ứng của Trương Giản Lan thế nào cũng không bình thường.

 

Rõ ràng là đang bài xích mình, đúng không?

 

Cũng phải thôi, bị một kẻ đáng ghét bất ngờ cướp mất nụ hôn đầu, đổi lại là Kỳ Dụ thì cũng không chịu nổi. Trong nguyên tác, Trương Giản Lan chưa từng hôn môi với ai, đúng chuẩn một "Cây vạn tuế nghìn năm".

 

Kỳ Dụ cố gắng giải thích: "Trương Giản Lan, ngươi...... Ngươi bình tĩnh một chút...... Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nếu không làm vậy, ta đã chết ngay lập tức rồi. Nếu ngươi thật sự không thể chấp nhận..." Y co rụt cổ lại, dè dặt gợi ý, "Hay là... Ngươi về súc miệng tiêu độc trước?"

 

Trương Giản Lan: "..."

 

Đúng lúc này, chiếc rương gỗ dưới thân Kỳ Dụ đột nhiên rung mạnh, rung đến mức cả người y cũng lắc lư. Giống như có một mãnh thú bên trong đang muốn phá rương thoát ra.

 

Một giọng nói giận dữ vang lên trong phòng: "Trương Giản Lan! Ngươi điên rồi sao? Ngươi đang làm gì với ta kiếm thế hả?!"

 

Kỳ Dụ: "..."

 

Chết tiệt...... Quên mất chồng trước ca ca đang ở trong rương!

 

Hóa ra, Liễu Tri Khanh nghe thấy tiếng trò chuyện bên ngoài, lại dùng ý thức cảm ứng Ngọc Hành. Vừa lúc nhìn thấy cảnh Kỳ Dụ và Trương Giản Lan hôn môi, hắn ta ở trong rương tức giận đến mức muốn bùng nổ.

 

Kỳ Dụ ở bên ngoài run rẩy: "Trương... Trương Giản Lan... Ngươi nghe ta giải thích... Ta chỉ tình cờ gặp hắn thôi, ta tuyệt đối không có đụng vào vỏ kiếm của hắn..."

 

Trương Giản Lan nghe vậy, sắc mặt dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng, không nói lời nào. Hắn chụp một chưởng lên Kỳ Dụ, ép y trở về hình kiếm, cất kiếm vào vỏ, sau đó quay người bỏ đi.

 

Kỳ Dụ ngơ ngác: Hả? Không đúng! Tên điên này sao có thể dễ dàng buông tha Liễu Tri Khanh như vậy?!

 

Vừa nãy Kỳ Dụ còn nghĩ rằng mình chắc chắn không toàn mạng. Khi Trương Giản Lan vươn tay về phía y, y thậm chí đã tưởng tượng cảnh óc của mình vỡ toang trong đầu.

 

Đang suy nghĩ miên man, mấy luồng kiếm khí mạnh mẽ bất ngờ bổ xuống. Đòn đánh quá bất ngờ khiến Kỳ Dụ không kịp phản ứng, căn phòng lập tức sụp đổ thành đống gạch vụn, Liễu Tri Khanh cũng bị vùi lấp trong đó.

 

Trương Giản Lan làm xong mọi chuyện, lạnh lùng thu kiếm, bước qua đống đổ nát mà đi, chẳng buồn liếc lại.

 

Chỉ còn Kỳ Dụ nằm run bần bật trong vỏ kiếm.

 

Ta biết mà... Tên điên này sao có thể nương tay với kẻ dám tranh thê tử của mình.

 

......

 

Trương Giản Lan mang Kỳ Dụ trở về Trường Sinh Lâu. Nhìn con đường quen thuộc, Kỳ Dụ đoán hẳn là đang về phòng. Chỉ tiếc không tìm thấy Thẩm Vấn Chi để giải bỏ cấm chế trên người mình, nếu không thì chắc chắn Kỳ Dụ đã chạy thoát từ lâu.

 

Nghĩ đến đây, Kỳ Dụ âm thầm thở dài.

 

Đột nhiên, một tiếng "Rầm" lớn vang lên.

 

Dọa Kỳ Dụ nhảy dựng.

 

Kỳ Dụ ngẩng đầu nhìn, phát hiện trước mặt là một cây cột. Cây cột này vốn thẳng đứng ở chỗ ngoặt hành lang, giờ lại hơi cong, giữa thân cột còn có một cái hố sâu dễ thấy bằng mắt thường.

 

Ánh mắt Kỳ Dụ chuyển sang Trương Giản Lan.

 

Nam nhân kia đứng trước cây cột, mày nhíu chặt, sát khí nặng nề. Trên trán hắn có một vết thương rách da, máu rỉ ra từng giọt.

 

Kỳ Dụ ngây người trong hai giây, rồi phản ứng lại, cười ầm một trận: "Ha ha ha ha... Trương Giản Lan mà lại đi đâm vào cây cột!"

 

Không được, không được, cây cột này nhất định phải được ghi danh vào mười thắng cảnh nổi tiếng của Thục Sơn! Đợi vài ngày nữa ta sẽ treo một tấm biển cảnh điểm ở đây, dẫn các đệ tử Thục Sơn đến tham quan.

 

Tên gọi sẽ là: Thiên Hạ Đệ Nhất Trụ!

 

Trong vỏ kiếm, Kỳ Dụ run lên bần bật, run đến mức còn có cả nhịp điệu. Trương Giản Lan liếc qua y một cái, bình thản đưa hai ngón tay lên thân kiếm, phủ một tầng linh lực lạnh lẽo.

 

Ngay lập tức, Kỳ Dụ không cười nổi nữa.

 

"Ưm......"

 

Lạnh quá......

 

Đông chết kiếm mất!

 

Từ khi trở về hình dạng kiếm, cảm giác của y ngày càng rõ ràng hơn. Dù không cảm nhận được nhiệt độ, y lại hoàn toàn cảm giác được cái lạnh, cùng vô số tri giác khác.

 

Trương Giản Lan mang y về phòng, đặt lên bàn rồi mặc kệ.

 

Kỳ Dụ hỏi Tiểu Ái: "Bây giờ là mấy giờ?"

 

Tiểu Ái trả lời: "Hiện tại là 4 giờ 30 sáng."

 

Đây là giờ Trương Giản Lan luyện kiếm.

 

Sau khi thay đồ, Trương Giản Lan lập tức rời đi. Nhưng điều kỳ lạ là lần này hắn không mang theo Kỳ Dụ, mà chỉ cầm một thanh kiếm sắt bình thường.

 

Điều này làm cho Kỳ Dụ cảm thấy rất kỳ quái, bình thường kẻ điên nay dù làm gì cũng mang theo y, đừng nói là luyện kiếm, đến ngủ cũng phải ôm y ngủ.

 

Hiện tại cầm kiếm khác.

 

Kỳ Dụ thấy vậy, lòng có chút khó chịu: Lẽ nào... thanh kiếm tuyết trắng của ta không đủ gợi cảm? Hay là ánh mắt Trương Giản Lan cao đến vậy?

 

Y định trộm đi theo.

 

Nhưng phát hiện cửa đã bị linh lực phong toả, Kỳ Dụ thử đâm thủng nóc nhà cũng không được, không nghĩ tới Trương Giản Lan đã thiết lập kết giới toàn diện, dẫn đến nơi nào y cũng không thể đi, chỉ có thể nằm trên bàn phát ngốc.

 

Đến tầm 7 giờ sáng, Trương Giản Lan quay lại.

 

Đây là giờ hắn lau mình và bảo dưỡng kiếm. Mỗi lần, Trương Giản Lan đều đúng giờ chăm sóc Ái Kiếm, dù Kỳ Dụ thường xuyên vì mẫn cảm mà phản kháng

 

Lần này, y ngoan ngoãn nằm chờ.

 

Có điều, y chờ nửa ngày cũng không thấy Trương Giản Lan lại gần.

 

Kỳ Dụ tò mò nhìn qua, thấy Trương Giản Lan ngồi ở một góc xa, im lặng nhìn chằm chằm vào y. Không rõ hắn đã nhìn bao lâu, cũng không nói một lời.

 

Cảm giác lần này khác hẳn, như thể ánh mắt ấy không chỉ đang nhìn y mà xuyên qua y để xem một thứ khác.

 

Không biết Trương Giản Lan nghĩ đến điều gì, giá trị hảo cảm của hắn bắt đầu dao động:

 

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm +1.

 

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm -1.

 

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm +1.

 

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm -1.

 

.....

 

Dao động cứ như vậy một hồi lâu mới dừng.

 

Sau đó, Trương Giản Lan cũng rời đi.

 

Kể từ đó, mấy ngày liền Trương Giản Lan không quay lại.

 

Thậm chí trên người Kỳ Dụ xuất hiện cả mạng nhện, tên kia vẫn chưa trở về.

 

Con nhện nhỏ này xem như người bạn duy nhất của y.

 

Không rõ bao lâu sau, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra.

 

Là Trương Giản Lan.

 

Hắn trông tiều tụy hơn hẳn, đôi mắt đỏ rực đầy tơ máu, hốc mắt sưng lên, cả người toát ra sát khí đáng sợ như muốn ăn thịt người.

 

Kỳ Dụ vội đuổi con nhện nhỏ đi, sợ rằng Trương Giản Lan trong cơn điên sẽ đập chết nó.

 

Trương Giản Lan bước đến trước mặt Kỳ Dụ, nhìn y một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng phủi đi mạng nhện trên thân kiếm. Sau đó, hắn cầm một chiếc khăn ướt lau kiếm, cẩn thận đến mức thân kiếm có thể phản chiếu rõ ràng gương mặt của hắn.

 

Hắn mím môi, dường như muốn nói điều gì đó. Do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Ngươi..."

 

Do mấy ngày liền không nghỉ ngơi, giọng nói của hắn khàn đi, nghe có chút nghẹn ngào. Nói ra một chữ liền ngừng lại rất lâu.

 

Kỳ Dụ: "Ta làm sao?"

 

Hắn: "Biến một chút."

 

Kỳ Dụ: "..."