Chương 1:
Tôi giả thành kũy nữ thánh mẫu mảnh mai thời mạt thế, không ngừng tìm đường c.h.ế.t để làm nổi bật nữ chính.
Tôi cố ý thả con thỏ mà đồng đội mới bắt được, còn khóc ròng nói: “Sao mọi người có thể ăn bé thỏ!”
Nữ chính gật đầu liên hồi, nói: “Không sai, thỏ đã bị nhiễm virus, đúng là không thể ăn.”
Tôi vừa thấy tang thi đã thét lên kinh hãi, còn đẩy nữ chính ra làm lá chắn.
Nữ chính nhìn một đám tang thi đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, kinh ngạc nói: “Sao cô lại muốn cứu tôi?”
Vì cứu một cậu bé bị cắn mà tôi cướp mất ô tô, bỏ lại đồng đội giữa đám tang thi.
Đồng đội siết chặt nắm tay, ngay cả nam chính cũng đã kéo căng dây cung nhắm thẳng vào tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện nhân!”
Ha ha ha, lần này kiểu gì nữ chính cũng phải giếc tôi đúng không!
Nhưng ai mà ngờ được, cô ấy lại trực tiếp tát bay nam chính: “Anh nói chuyện với chúa cứu thế tôn quý kiểu gì vậy? Cậu bé này chính là người duy nhất có thể miễn dịch với virus!”
Tôi: “…?”
1.
Tôi xuyên vào truyện mạt thế, hệ thống ép tôi phải sắm vai kũy nữ thánh mẫu bạch liên hoa thời mạt thế, liều mạng tìm đường c.h.ế.t để tôn lên nét dũng cảm quả quyết của nữ chính Tống Thanh, cuối cùng đạt được kết cục bị Tống Thanh một đao chấm dứt cuộc đời.
Nhưng tôi đâu biết diễn kịch, lại càng không biết phải làm thế nào mới có thể diễn tốt vai kũy nữ thánh mẫu.
Đầu hẻm có một người đẹp mặt lạnh xuất hiện, cô ấy chính là nữ chính Tống Thanh.
Bốn con tang thi dương nanh múa vuốt nhào về phía cô ấy mà cô ấy vẫn có thể đứng thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh tự nhiên, không hề nổi lên chút d.a.o động nào.
Ánh chiều tà chiếu lên mặt cô ấy, khiến tôi không nhịn được sửng sốt.
Hệ thống: “Đừng ngẩn người nữa, mau, mau lên!”
Tống Thanh lưu loát vung đao lên, đao đao rơi xuống, chẳng được mấy giây, đầu của đám tang thi đã vung vãi khắp đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi chạy như điên lên, còn dùng tay đẩy con tang thi gãy tay trước mặt ra. Tang thi lắc lư trái phải, cuối cùng ngã cái bốp, đầu đập xuống đất nát bươm.
Nhưng tôi chẳng rảnh bận tâm tới nó, chỉ nhắm chuẩn mục tiêu, chân trái chủ động vấp vào chân phải, sau đó cả người lảo đảo ngã thẳng về phía Tống Thanh.
Tống Thanh vươn tay chuẩn xác đỡ được tôi, bốn mắt nhìn nhau, cô ấy vươn tay lau đi vết m.á.u trên mặt tôi sau đó muốn dìu tôi đứng dậy.
Tôi lại giả vờ rưng rưng, cái mũi đỏ ửng càng khiến tôi trông có vẻ vô tội hơn, tay cũng ôm chặt lấy eo cô ấy, không chịu buông ra:
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“A, cứu tôi với, có tang thi, đáng sợ quá…”
Cô ấy mặt không đổi sắc, một đao giải quyết con tang thi phía sau.
Cứu mạng! Quá đẹp trai!
Đúng lúc tôi còn đang mê mẩn, trong đầu đã truyền tới tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Quy tắc của thánh mẫu thời mạt thế chính là phải thiện lương, thiện lương một cách vô lý.”
Tôi lập tức thay vẻ bội phục trên mặt thành vẻ oán giận:
“Sao cô có thể ác độc như vậy? Mạng của tang thi không phải là mạng hay sao? Sao không thể nhẹ nhàng với hắn một chút? Tang thi cũng có người nhà!”
Đám người xung quanh trừng to mắt, ngây như phỗng, nam chính Yến Trần càng lảo đảo một cái suýt thì ngã sấp xuống, dẫn tới mỹ nữ tang thi đang bị hắn bắt lấy đột nhiên bổ nhào về phía tôi.
Nhìn gương mặt thối rữa của tang thi cách tôi càng lúc càng gần, tôi vô thức tung đá, đá bay đầu của nó.
Hỏng bét rồi! Chẳng lẽ nhiệm vụ của tôi mới vừa bắt đầu đã phải kết thúc rồi sao?
Tống Thanh bình tĩnh lặp lại những lời tôi vừa nói: “Mạng của tang thi không phải là mạng sao? Sao không thể nhẹ nhàng với cô ấy một chút?”
Đầu tôi chợt nhảy số, tôi lập tức quỳ xuống nâng thân thể của mỹ nữ tang thi kia lên, khóc lóc xin lỗi cô ấy:
“Tang Tang, xin lỗi cô…”
Tôi cuống quít dập đầu, giọng nói vừa vang vọng vừa giòn giã, còn kèm theo mấy giọt nước mắt: “Tang Tang, tôi không cố ý thật, tôi xin lỗi…”
Hệ thống vui mừng nói: “Bảo bối, cô thông minh lắm.”
Tiếc là lúc ấy tôi đã không chú ý tới ánh mắt Tống Thanh nhìn tôi mang theo vẻ nghi ngờ và dò xét rất rõ ràng.