Chương 2:
Hệ thống này đến từ nền văn minh cao đẳng, cần kí chủ xuyên vào các tiểu thế giới, sắm vai các nhân vật khác nhau để tiếp cận nhân vật chính, thu thập năng lượng.
Tôi vốn là một bệnh nhân ung thư, nhưng chỉ cần hoàn thành mười nhiệm vụ là có thể khỏe mạnh trở lại. Đây là lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ, vì để sống sót, tôi nhất định phải thành công.
Hôm đó, nhờ bản thân thông minh cơ trí, tôi đã hóa nguy thành an, thành công gia nhập đội của Tống Thanh.
Tính cả tôi, đội có tổng cộng sáu người, ngoài nam nữ chính ra còn có một cặp sinh viên đại học và một chú béo từng là đầu bếp.
Suốt mấy ngày liên tục tôi không thể bắt được cơ hội tìm đường chết, cuối cùng, Yến Trần bắt được một con thỏ.
Quy tắc thứ hai của thánh mẫu thời mạt thế: Phải luôn thiện lương, thiện lương không có giới hạn cuối.
“Sao các người có thể ăn bé thỏ?” Tôi ôm con thỏ rừng, lắc đầu nguầy nguậy: “Mạng thỏ thì không phải là mạng sao?”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Cả đội nhìn tôi với ánh mắt giận dữ pha lẫn bất lực, đặc biệt là Yến Trần, trong mắt chỉ thiếu điều viết rõ mấy chữ “con ngu này từ đâu tới vậy”.
Chú béo tốt bụng muốn lấy con thỏ trên tay tôi: “Tang Ninh, đưa con thỏ cho chú béo đi.”
Nhưng tôi lại nghiêng người né tránh, còn liếc nhìn Tống Thanh. Chỉ thấy cô ấy mặt không cảm xúc mà xem bản đồ, dường như chẳng hề quan tâm đến việc tôi cướp thỏ.
Không được, phải làm lố hơn nữa!
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó giật lấy tấm bản đồ trên tay cô ấy, giậm chân liên tục:
“Chị Tống Thanh, em không ngờ chị lại là người như vậy, thờ ơ cũng là một loại tàn nhẫn, còn đáng trách hơn cả hung thủ thực sự!”
Tôi trực tiếp buông tay, con thỏ rừng béo múp nhảy xuống, nhanh chóng lủi vào bụi cỏ biến mất. Mà tôi thì dương dương đắc ý nhìn cô ấy.
“Cô!” Chú béo tức đến run cả tay.
Nhưng tôi vẫn ngẩng cao đầu, hiên ngang bất khuất, nói một cách đanh thép:
“Tôi đã thả con thỏ đi rồi. Đói thì có sao? Chẳng lẽ chỉ vì chút đói khát mà chúng ta lại phải tàn hại một sinh linh nhỏ bé đáng yêu như vậy sao? Không được ăn thịt thỏ!”
“Mẹ kiếp! Mạt thế phải g.i.ế.c thánh mẫu trước.” Yến Trần giơ cây cung đang cầm trên tay lên, kéo căng dây cung, mũi tên nhắm thẳng vào tôi.
Đúng, phải mắng tôi như thế mới đúng, hãy để bão táp càng trở nên mạnh mẽ hơn đi!
Cuối cùng, Tống Thanh cũng không nhịn được nữa, cô ấy cầm đao đi về phía tôi, một bước, hai bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lẽ chỉ một giây nữa thôi, cô ấy sẽ nổi giận kề d.a.o vào cổ tôi, sau đó tôi sẽ m.á.u b.ắ.n ba thước, tự chuốc lấy cái chết!
Nhưng ai có thể ngờ được, cô ấy lại vung cổ đao lên, trực tiếp chặn mũi tên của Yến Trần lại.
Ơ, sao đao kia lại chĩa nhầm chỗ rồi?
Tôi không nhịn được nhắc nhở: “Tống Thanh, chị đang làm cái gì vậy?”
Tống Thanh lộ ra vẻ mặt phức tạp: “Cô ấy nói đúng, không được ăn thịt thỏ.”
Yến Trần ngớ người, tôi cũng đơ ra, cả hai chúng tôi đồng thanh hỏi: “Cái gì?”
“Chúng ta đi từ thành phố C đến đây, đã đi gần bốn trăm cây số, còn đi qua một khu rừng, nhưng anh có gặp con vật sống nào bên đường không?”
“Vậy tại sao ở đây lại có một con thỏ sống? Nó sống bằng cách nào?”
Triệu Cường, một trong hai sinh viên đi cùng, gật đầu lia lịa: “Đúng, mạt thế đã tới được ba tháng rồi, ai mà biết trong con thỏ kia có chứa loại virus kỳ quái gì không.”
Tống Thanh nhìn tôi thật sâu: “Cho nên Tang Ninh không cho mọi người ăn thịt thỏ là đúng.”
A? Cô ấy đang nói cái gì vậy?
Vẻ giận dữ trên mặt chú béo biến thành vẻ mừng rỡ:
“Tiểu Ninh à, tuy việc cháu đề nghị chúng ta đi đường lớn hôm nay đã khiến mọi người gặp phải tang thi, nhưng sau này cháu có nghĩ ra điều gì cứ nói thẳng, chú béo tin cháu!”
Trong cặp sinh viên kia, nam tên là Triệu Cường, dáng người mảnh khảnh, nhưng nữ lại tập cử tạ, tên Tiêu Nhu. Tuy cô ấy có vóc dáng vạm vỡ nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng, khi không cần thiết thường sẽ không mở miệng.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ áy náy: “Tiểu Ninh, xin lỗi, tôi không nên hiểu lầm cậu.”
Từng lời cảm ơn của bọn họ chẳng khác nào sự sỉ nhục đối với tôi, khiến tôi tức đến run người.
Yến Trần khinh bỉ nói: “Chó ngáp phải ruồi.”
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy được an ủi, không ngờ người mà tôi ghét nhất trong bộ truyện này lại thành người hiểu tôi nhất, nhưng có ích gì chứ?