Chương 12:
Tôi: “Nếu tôi không đi, cậu bé sẽ c.h.ế.t dưới tay anh, mọi người có thể g.i.ế.c tôi, nhưng nhất định phải tha cho thằng bé, dù là tang thi cũng có quyền được sống.”
Lời nói của tôi khiến những người vừa trải qua đau đớn vì bị phản bội, đã phải vùng vẫy giữa ranh giới sinh tử hoàn toàn thất vọng.
Triệu Cường nghiến răng: “Tang Ninh, suýt chút nữa Tiêu Nhu đã bị cắn.”
Chú béo đỏ mắt, chỉ vào tôi: “Tang Ninh, mạng của chúng ta không phải là mạng sao? Chúng ta cũng có quyền được sống.”
Tống Thanh bước từng bước về phía tôi, cô ấy nắm chặt dao, một bước, hai bước.
“Đợi đã, cháu từng bị cắn, chị Tang Ninh biết cháu là người miễn dịch nên mới đưa cháu đi.”
Cậu bé vén áo lên, trên cánh tay và trên bụng cậu bé hiện đầy những vết cắn của tang thi.
Không gian như ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều sững sờ.
Cậu bé chỉ vào Yến Trần: “Chị Tang Ninh sợ mọi người không tin sẽ lén lút g.i.ế.c cháu, đặc biệt là anh ta, anh ta rất ghét cháu.”
Mặt Yến Trần trở nên vặn vẹo, không thể tin nổi: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, làm sao lại có người miễn dịch được, có lẽ vết thương này không phải là do tang thi cắn.”
“Chắc chắn là do tang thi cắn, đúng rồi, đúng rồi.” Chú béo kích động nói: “Vậy là mạt thế, mạt thế có thể kết thúc rồi sao?”
Tiêu Nhu kích động ôm lấy Triệu Cường: “Tang Ninh, may mà có cậu đưa em ấy đi, nếu không có cậu, cả đội đã thành tội đồ rồi.”
Tôi và Tống Thanh đứng cách xa nhau, chỉ biết im lặng nhìn nhau, không nói gì.
…
Sau đó, chúng tôi thuận lợi đến được căn cứ trung tâm, căn cứ chỉ mất ba tháng đã điều chế ra được thuốc giải.
Cậu bé trở thành người đầu tiên cứu rỗi thế giới, tôi cũng trở thành một trong những vị cứu tinh, một nữ phụ độc ác lại trở thành cứu tinh.
Ngay cả Yến Trần cũng tìm đến xin lỗi tôi.
“Tang Ninh, xin lỗi, trước giờ tôi luôn hiểu lầm cô là người xấu, giống như những nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết.”
Anh không hiểu lầm đâu, tôi chính là nữ phụ ác độc.
“Nhưng nếu không có cô, có lẽ tôi đã g.i.ế.c người miễn dịch duy nhất trên đời, mà như vậy, cái mạt thế c.h.ế.t tiệt này cũng sẽ không bao giờ kết thúc!”
Nói đến đây, Yến Trần như hạ quyết tâm: “Sau này, tôi sẽ không tranh A Thanh với cô nữa!”
Cảm ơn nhé, mặc dù tôi không cần, nhưng anh cũng không tranh lại được đâu, dù sao cô ấy cũng sắp chủ động tỏ tình với tôi rồi.
Tống Thanh ngượng ngùng ho khan hai tiếng: “Sau này em có dự định gì chưa?”
Trạng thái tinh thần của hệ thống không ổn định lắm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn phát điên, hát: “Dê yêu sói, yêu đến điên cuồng.”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Cô ấy cúi đầu tránh ánh mắt của tôi, nói thêm: “Ý tôi là, tôi có thể cùng em hoạch định tương lai được không?”
“Không đúng, ý tôi là, tôi là trẻ mồ côi, không có người thân, em muốn làm gì, chúng ta có thể cùng nhau làm.”
“Tôi biết lần trước tôi đã làm em thất vọng, đáng lẽ tôi phải nghĩ đến, chắc chắn em phải có lý do của em nên mới đưa cậu bé đi, nhưng tôi lại nghi ngờ em. Xin lỗi, tôi sai rồi.”
Nhìn khuôn mặt thối rữa của tang thi ngày càng đến gần, tôi vô thức đá bay đầu nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhưng tôi vẫn muốn em suy nghĩ thêm, được không?”
Cô ấy còn chưa nói xong, trong đầu tôi đã truyền tới giọng nói của hệ thống.
“Kí chủ 1044 phán định nhiệm vụ tìm đường c.h.ế.t thất bại, trình tự thoát khỏi phó bản tang thi đang được khởi động, đếm ngược mười giây.”
Chỉ còn mười giây, tôi nói rất nhanh: “Đồ ngốc, cô là nữ chính mạt thế, tôi là nữ phụ thánh mẫu, sao tôi có thể thích cô được. Tôi tiếp cận cô là để hoàn thành nhiệm vụ, tôi ghét cô c.h.ế.t đi được, tôi là kẻ lừa đảo!”
Nói xong mấy lời này, đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Có lẽ đây là ảnh hưởng của việc thoát khỏi phó bản.
Ngay sau đó, như có vô số tia sét đánh trúng tôi, linh hồn tôi bị hút ra, xuyên qua vô số dòng dữ liệu được tạo thành từ số 0 và số 1, rất lâu sau, lại như chỉ có vài giây, một luồng ánh sáng trắng chói mắt bao trùm lấy tôi, rồi khi tôi mở mắt ra, tôi lại đến một thế giới mới.
Hệ thống vui mừng: “Bảo Bối! Nhiệm vụ lần trước đã được phán định lại, hệ thống chính nói rằng chúng ta vẫn nhận được năng lượng của tiểu thế giới.”
Mỗi thế giới trong sách đều có quy tắc riêng, các hệ thống cần phải hành động theo quy tắc của thế giới đó.
Sau khi tính toán, chúng cho rằng việc để kí chủ đóng vai nữ phụ là cách tốt nhất để đánh cắp năng lượng của thế giới đó, nhưng trong nhiệm vụ trước của tôi, việc tự tìm đường c.h.ế.t đã thất bại nhưng hệ thống lại vẫn thu thập được năng lượng.
Trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới mới rất cao, loài người đã vượt ra khỏi dải ngân hà, gia nhập Liên minh Ngân hà, lần này tôi đóng vai nữ phụ đại tiểu thư, hệ thống vẫn chưa công bố nhiệm vụ cụ thể.
Ngay khi đến thế giới này, tôi đã phải tham dự bữa tiệc chúc mừng của nữ chính nghèo khó, đương nhiên tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, “Quản gia, mở đường!”
Tôi nghe thấy tiếng quản gia hét lớn: “Đại tiểu thư đến, tất cả tránh ra!”
Mọi người nghe thấy tiếng hét đồng loạt quay đầu lại. Chỉ thấy hai vệ sĩ đồ đen khiêng tấm thảm đỏ được ba nghìn thợ may giỏi nhất của hành tinh cắt may thủ công tới.
Vệ sĩ đẩy người phụ nữ mặc đồ đỏ đang cản đường ra, trải tấm thảm thẳng đến giữa khán phòng, trước mặt nữ chính nghèo khó.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cố nén sự sợ hãi, hét lớn: “Còn biết quy tắc lễ phép nữa hay không, không hiểu thứ tự trước sau sao!”
Tôi nhìn quản gia, sắc mặt quản gia trầm xuống, sải bước đến trước mặt người phụ nữ mặc đồ đỏ, bật loa: “Làm ầm ĩ! Quy củ của đại tiểu thư mới là quy củ thật sự.”
Các vệ sĩ đồng thanh hô: “Quy củ của đại tiểu thư mới là quy củ thật sự!”
Tôi tháo chiếc nhẫn trị giá năm mươi triệu ngân hà tệ trên tay ra ném cho người phụ nữ mặc đồ đỏ: “Đủ chưa?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ tức đến phát khóc. Cô ta nắm chặt chiếc nhẫn, không chịu buông tay, lát sau lại bật cười vì tức.
Hệ thống ân cần bật nhạc nền: “Vẫy vùng trong gió bão, vạn người ngưỡng mộ, tung hoành ngang dọc không cần nhìn lại phía sau.”
Phía sau tôi là hai hàng vệ sĩ áo đen xếp hàng chỉnh tề, bước đi mạnh mẽ, tôi chính là đại tiểu thư giàu có nhất ngân hà!
Khi tôi bước đến trước mặt nữ chính và định giễu cợt cô ấy bằng một nụ cười khinh bỉ, tôi chợt sững người.
Cô ấy, sao cô ấy lại giống Tống Thanh đến vậy?
Tôi quay đầu muốn bỏ chạy, ai ngờ cô ấy lại nắm lấy cổ tay tôi.
Giọng nói của hệ thống vang lên: “Nhiệm vụ lần này, công lược nữ chính, thành công chiếm được trái tim cô ấy.”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, nói từng chữ một: “Lâu rồi không gặp, kẻ lừa đảo.”