Xuyên Thành Kỹ Nữ Thánh Mẫu Thời Mạt Thế

Chương 11:



Chương 11: “Kế hoạch thất bại thẹn quá hóa giận chứ gì? Tôi biết ngay.”

Yến Trần kiên định, nói xong hắn liền ba chân bốn cẳng chạy mất.

Tôi suy sụp như một con cá muối bị phơi cả ngàn năm: “Hệ thống, tôi phải làm sao đây?”

Hệ thống như mất hết dục vọng thế tục, ngay sau đó, tiếng động như gõ mõ đột nhiên vang lên. Nó bình thản nói:

“Im lặng là khang kiều của đêm nay, buông xuôi là chân lý của cuộc đời, Phật tổ từ bi, cung hỉ phát tài, cộc cộc cộc cộc.”

Điên rồi, tất cả đều điên rồi...



Tôi biết nếu không làm một vố lớn tôi sẽ xong đời… Cứ thế, đến ngày thứ tư, cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội.

Xe đang chạy trên đường, một nhiên có một đám tang thi vây thành vòng tròn, tôi thấy cậu bé từng đưa cơm cho đám côn đồ bị kẹt ở trong đó.

Chắc chắn bọn họ sẽ không muốn cứu một kẻ suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t mình đâu. Ha, lần này tôi nhất định sẽ thành công tìm đường chết.

Tôi mở cửa xe định lao xuống cứu người, nhưng bị một bàn tay kéo lại, là Tống Thanh.

Cô ấy kéo tôi lại, rồi tự mình lao ra, một mình đánh nhau với tang thi, còn chưa kịp để tôi phản ứng, tất cả mọi người trên xe đều xông xuống, ngay cả chú béo cũng chạy nhanh hơn tôi, xông lên trước tôi.

Mười mấy phút sau, Tống Thanh cười rạng rỡ nhìn tôi, hệt như đang tranh công.

Chú béo cũng vỗ vai tôi nói: “Chú béo già rồi, nhưng vẫn còn khỏe lắm, cháu nói đúng, dù là mạt thế, con người vẫn phải giúp đỡ lẫn nhau!”

Yến Trần lau vết m.á.u dính trên mặt, giơ năm ngón tay khoe khoang: “Tang Ninh, tôi g.i.ế.c được nhiều hơn cô năm con tang thi đấy!”

Tiêu Nhu kéo bạn trai ra khỏi đống xác tang thi, quay lại nói: “Tiểu Ninh, đây là lần đầu tiên tôi chủ động cứu người đó, cảm giác làm việc tốt đúng là khác hẳn.”

Sau khi Triệu Cường ra ngoài liền nhẹ nhàng an ủi cậu bé, rồi dẫn cậu bé lên xe.

Hệ thống: “Diễn biến này quá kỳ lạ, rốt cuộc ai mới là thánh mẫu vậy?”

Tôi: Là tôi, là tôi!

Nhưng trời không tuyệt đường người, cậu bé bị cắn, Yến Trần không nói hai lời liền muốn cho cậu ta an nghỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi che cậu bé lại: “Yến Trần, thằng bé chỉ là một đứa trẻ! Chẳng lẽ chỉ vì thằng bé từng đưa cơm cho đám côn đồ đánh anh mà anh lại đối xử với cậu bé như vậy ư?”

Yến Trần càng tức giận hơn: “Nói bậy, cô không nói tôi còn chẳng nhận ra thằng bé này chính là thằng bé kia.”

Chú béo: “Tiểu Ninh, lần này cháu phải nghe theo Tiểu Trần.”

Tống Thanh ra mặt dàn xếp: “Tang Ninh, cậu bé bị cắn rồi.”

Tôi bảo cậu bé vén tay áo lên: “Mọi người nhìn xem, rõ ràng vết thương này không phải vết thương mới, có khi không phải là do tang thi cắn đâu, nếu vậy mà chúng ta cũng g.i.ế.c thì khác gì kẻ g.i.ế.c người?”

Tống Thanh im lặng. Tôi bắt cơ hội, trực tiếp xoay người kề d.a.o lên cổ Tống Thanh, cướp chiếc xe duy nhất của đội cùng với toàn bộ vật tư trên xe, dẫn theo cậu bé bỏ chạy.

Vẻ mặt kinh ngạc, thất vọng của mọi người in sâu vào trong đầu tôi. Hệ thống thì rất vui vẻ:

“Nữ chính ghét nhất là bị phản bội. Hành động của cô rõ ràng như vậy, thậm chí còn không cho bọn họ có cơ hội nói được một câu, chắc chắn lần này sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

“Chỉ cần bị cô ta g.i.ế.c là chúng ta có thể cướp đoạt năng lượng trên người cô ta dưới tình huống không vi phạm quy tắc của thế giới này!”

Đến tối, tôi ngừng xe ở ven đường chờ Tống Thanh đuổi tới.

Đột nhiên cậu bé hỏi: “Tại sao chị lại cứu em?”

Từ khi được cứu, cậu ta chỉ nói hai tiếng cảm ơn, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu ta nói nhiều như vậy.

Đầu óc tôi còn đang rối bời, thuận miệng đáp: “Tôi thích.”

“Bọn người xấu đó hại c.h.ế.t chị gái em, nếu không có đồ ăn của chị, em đã không thể bỏ thuốc chuột, cũng không thể báo thù. Chị đã giúp em hai lần, chị của em từng nói, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo.”

Cậu bé trông chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, nhưng đôi mắt trên khuôn mặt non nớt lại lộ rõ vẻ tê dại và tuyệt vọng: “Em luôn muốn đi gặp chị ấy, nhưng em sợ.”

Hệ thống kích động nhắc nhở tôi: “Đến rồi, nữ chính đến rồi.”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Bọn họ bao vây chiếc xe. Tôi đẩy cửa xe bước xuống, lập tức nhìn thấy Tống Thanh. Trong lòng tôi có chút chột dạ.

Trên mặt Yến Trần và chú béo đều lộ vẻ giận dữ, vết m.á.u trên người cho thấy quãng đường vừa qua cũng không dễ dàng gì.

Tôi lên tiếng trước, tiếp tục chọc giận bọn họ: “Sao các người có thể lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ mạng của cậu bé thì không phải là mạng sao?”

Yến Trần cười lạnh, giương cung muốn b.ắ.n tôi: “Chúng tôi bị tang thi bao vây, lại không có xe, suýt chút nữa cô đã hại c.h.ế.t tất cả mọi người!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com