Chương 5:
Chú Béo tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất: “Xong, xong rồi, xem ra hôm nay lão béo tôi phải táng thân nơi này.”
Đứa bé như cũng cảm nhận được cái c.h.ế.t đang đến gần, lại khóc càng to hơn.
Tôi: “Hệ thống, chơi lớn quá rồi phải làm sao đây?”
Hệ thống: “Tôi chịu.”
Chiếc xe jeep vừa phóng đi mất lại quay trở về, từ trên xe có năm gã đàn ông vạm vỡ bước xuống.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Chú Béo lập tức bật dậy, như lại tìm thấy hi vọng: “Ha ha ha ha, số ta chưa tận!”
Năm gã đàn ông kia trông có vẻ rất dày dặn kinh nghiệm, ra tay nhanh nhẹn, đối phó với tang thi cũng rất dễ dàng, chỉ vài chục phút lũ tang thi đã bị bọn họ dọn dẹp gần hết.
Rảnh tay rồi, tôi lại hỏi Tống Thanh: “Tống Thanh, chị thật sự không bị cắn đấy chứ? Nếu chị bị cắn tôi biết phải làm thế nào đây?”
Lần này mặt cô ấy lại càng đỏ hơn. Cứu mạng, có khi cô ấy bị sốt thật rồi!
…
Yến Trần hùng hổ xông tới đẩy tôi một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Tang Ninh, chính tại cô cứ nằng nặc đòi mang theo thằng bé này, suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t tất cả mọi người cô biết không!”
Chưa đợi tôi lên tiếng, người đàn ông dẫn đầu đã túm lấy tay Yến Trần, trừng mắt nhìn anh ta:
“Nếu không phải tiếng khóc của đứa bé kia khiến ông đây nhớ đến con trai mình, đời nào ông đây thèm quay lại cứu các người!”
Đứa bé ấm ức hừ hừ hai tiếng. Ánh mắt người đàn ông dẫn đầu rơi xuống mặt dây chuyền hình thỏi vàng trên cổ đứa bé, sau đó, con ngươi gã đột nhiên co rút lại, mừng như điên nói: “Tiểu Bảo?”
Hóa ra đứa bé mà tôi cứu lại chính là đứa con trai bị thất lạc của người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, khóc rống lên: “Em gái, em cứu Tiểu Bảo chẳng khác nào đã cứu tính mạng của Vương Hổ này!”
Còi báo động trong lòng tôi lập tức réo lên inh ỏi: “Ông tên gì?”
Tên đàn ông: “Vương Hổ.”
Vương Hổ chính là nhân vật phản diện siêu mạnh mà Tống Thanh sẽ gặp phải ở giai đoạn sau của truyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn ta bắt đầu mạt thế ở một nơi khác, sau khi về nhà chỉ thấy vợ mình đã biến thành tang thi, mà đứa con trai tám tháng tuổi thậm chí còn chẳng tìm thấy xác.
Mất hết người thân, tính tình hắn ta thay đổi hẳn, trở thành một kẻ g.i.ế.c người tàn nhẫn, thậm chí suýt chút nữa đã tiêu diệt toàn bộ đội của Tống Thanh.
Mà tôi, một nữ phụ phản diện, lại cứu con trai của hắn ta, vô duyên vô cớ bớt đi được một chướng ngại vật giúp nữ chính! Thật là nhục nhã!
Vương Hổ sau khi xuất ngũ đã mở một xưởng sửa chữa ô tô, nên chỉ chốc lát sau hắn ta đã giúp chúng tôi sửa xong xe, còn đổ đầy xăng rồi rời đi.
Chú Béo nhìn chiếc xe jeep phóng đi mà cảm thán: “May nhờ có Tiểu Ninh, nếu không nhờ Tiểu Ninh cứu thằng bé này thì có lẽ hôm nay chúng ta đã phải bỏ mạng tại đây.”
Yến Trần hừ một tiếng: “Tang Ninh, chuyện của đứa bé coi như xong, nhưng vừa nãy cô đẩy Tống Thanh, chúng tôi đều thấy hết cả rồi, cô định giải thích thế nào?”
Tôi vừa định bắt đầu diễn trò tìm đường chết, Tống Thanh đã đứng ra trước: “Tôi bị tang thi bao vây, cô ấy đẩy tôi ra là để cứu tôi.”
Yến Trần tiếp tục truy hỏi: “Nhưng cô ta còn nhét đứa bé cho em, hại em bị càng nhiều tang thi đuổi theo hơn.”
Tống Thanh: “Nếu không đưa đứa bé cho tôi, sao Tang Ninh có thể rảnh tay đối phó với nhiều tang thi như vậy?”
“Lúc đó cô ấy nào có thể nghĩ được nhiều chuyện như thế, vừa thấy tôi gặp nguy hiểm, cô ấy đã bất chấp nguy hiểm đến cứu tôi.”
Yến Trần: “Ai mà biết cô ta có mục đích gì!”
Tống Thanh trịnh trọng nói: “Mấy ngày trước tôi còn nghi ngờ Tang Ninh, nhưng hôm nay, Tang Ninh đã cứu tôi ba lần, kẻ xấu nào lại xả thân vì người như vậy?”
Chú Béo liên tục phụ họa: “Tiểu Trần à, đều tại chú lắm mồm, là chú đã nghĩ sai rồi. Tiểu Ninh không phải là người thâm sâu khó lường.”
“Nếu không, với năng lực của con bé, muốn tự bảo vệ mình cũng chẳng khó khăn gì, cần gì phải liều mạng ở đây với chúng ta? Hơn nữa chúng ta cũng chẳng có gì đáng để con bé lợi dụng.”
Nói xong chú Béo lại quay đầu lại, cười áy náy với tôi: “Tiểu Ninh à, chú biết cháu là một đứa bé tốt, cảm ơn cháu đã cứu mạng chú.”
Ngoại trừ Yến Trần, tất cả mọi người đều đang cảm ơn tôi, làm tôi ngơ cả người.
Gì vậy? Sao tôi lại trở thành ân nhân cứu mạng của nữ chính rồi?
Còn là một người tốt bụng, vì không được mọi người tin tưởng nên ép bản thân phải giả điên giả khùng, chỉ để bảo toàn tính mạng cho cả đội?
Thậm chí còn được xưng là chút lương tâm cuối cùng của mạt thế?