Xuyên Thành Kỹ Nữ Thánh Mẫu Thời Mạt Thế

Chương 4:



Chương 4: Tôi đi phía trước, liếc mắt thấy Tống Thanh và chú béo cứ chụm đầu vào nhau thì thầm gì đó, trong lòng mừng thầm, quả nhiên hành động của tôi đã khiến Tống Thanh tức giận.

Tôi: “Chú Béo, Tống Thanh, hai người đang bí mật bàn tính cái gì vậy? Có phải các người định lén lút bỏ rơi đứa bé đáng thương này không?”

Yến Trần lầm bầm: “Có bỏ thì cũng bỏ cô trước.”

“Cái gì?”

Đối diện với ánh mắt đầy uy nghiêm của tôi, Yến Trần im bặt.

Hừ, hôm nay tôi lại có thể tới gần cái c.h.ế.t hơn một bước rồi!



Trên đường đi, tiếng khóc của đứa bé đã thu hút ba bốn đợt tang thi. Lúc đầu chúng tôi còn có thể nhấn ga bỏ lại lũ tang thi, nhưng bây giờ xe bị hỏng rồi.

Ánh mắt Yến Trần nhìn tôi bắt đầu nổi sát khí, dù sao lần này cũng là tôi tự rước họa vào thân, hắn không nhịn được nổi nữa:

“A Thanh, thằng bé này cứ khóc mãi, vừa nãy đã là đợt tang thi thứ tư rồi, bây giờ xe lại hỏng nữa, nếu lại có thêm một đợt tấn công...”

Yến Trần không nói hết câu nhưng mọi người đều hiểu ý của hắn.

Chú Béo thở dài: “Cứ kéo dài thế này, cả xe đều toi mất.”

Tôi rơm rớm nước mắt, ấm ức nói: “Đây là một đứa bé đó! Chúng ta tuyệt đối không thể bỏ rơi nó được.”

Tống Thanh và chú Béo nhìn nhau, trầm ngâm một lát rồi bảo mọi người xuống xe, tìm một chỗ an toàn trước rồi lại tính tiếp.

Sau đó, chúng tôi mới đi được khoảng năm trăm mét đã lại gặp một đợt tang thi. Một đám tang thi tiểu học mặc đồng phục xanh trắng, đứa nào đứa nấy đều cao chưa đến eo tôi, nhưng lại rất hung hăng, toàn bộ điểm kỹ năng dồn hết vào tốc độ, lao lên vù vù.

Tiêu Nhu kéo lấy một con tang thi nhí đang bổ nhào về phía bạn trai mình: “Lũ nít ranh này tahjat đáng sợ.”

Tôi tay trái bế đứa bé, tay phải vung gậy tiễn một con tang thi lên đường. Để giữ vững hình tượng, miệng tôi còn không ngừng lẩm bẩm xin lỗi từng con tang thi một: “Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé.”

Hệ thống: “Bảo bối, thông thường trong tình huống này, nữ phụ sẽ đẩy nữ chính vào đống tang thi đấy!”

A ha, đúng rồi, tôi phải tiếp tục tác quái, như vậy mới có thể c.h.ế.t sớm một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tống Thanh đứng ở phía trước nhất, cũng là vị trí bị nhiều tang thi vây quanh nhất.

Tôi vung chiếc gậy cán bột đã được chế tạo thành vũ khí lên, cả người như hóa thành cơn lốc nhỏ nhanh chóng dọn sạch một vùng, sau đó xông đến bên cạnh Tống Thanh.

Biết tiếng khóc của đứa bé sẽ thu hút thêm càng nhiều tang thi, tôi cố tình nhét đứa bé vào tay cô ấy, cười đểu một cái rồi đẩy mạnh cô ta ra!

Tống Thanh quay người lại, kinh ngạc nhìn xung quanh trống trơn cùng với tôi đang bị kẹt trong đống tang thi cách đó 20m: “Tang Ninh, cô!”

Không ổn rồi, mạnh tay quá, lỡ đẩy Tống Thanh ra xa quá rồi.

Nhưng ngay giây sau, đứa bé đột nhiên khóc òa lên, lũ tang thi nhí bị thu hút, lại tức tốc vây quanh Tống Thanh.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


“Tống Thanh!” Yến Trần đỏ mắt, hét lớn: “Tang Ninh, nếu Tống Thanh xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!”

Hệ thống: “Khặc khặc khặc, cuối cùng chúng ta cũng thành công rồi, ai mà ngu tới mức đi tha cho một kẻ muốn g.i.ế.c mình chứ?”

Trong đầu tôi cứ không ngừng hiện lên ánh mắt nghi hoặc lúc cuối cùng của Tống Thanh, tôi bỗng thấy hoảng hốt: “Hệ thống, Tống Thanh là nữ chính, chắc sẽ không c.h.ế.t đâu đúng không?”

Hệ thống: “Cô ấy có hào quang nữ chính, thông thường sẽ không chết.”

“Gì, sao lại là thông thường? Vậy lỡ gặp phải những trường hợp không bình thường thì sao? Tống Thanh c.h.ế.t thì tôi biết phải làm thế nào đây?”

Tống Thanh đang bị kẹt trong bầy tang thi, phía ngoài lại còn có vô số tang thi đang điên cuồng lao về phía cô ấy.

Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, vung cây cán bột đập loạn xạ. Máu tang thi văng tung tóe, tôi lại dọn ra được thêm một con đường m.á.u nữa, chỉ là lần này tôi quên mất phải xin lỗi lũ tang thi.

Tôi thở hồng hộc, xé áo Tống Thanh ra kiểm tra khắp người cô ấy xem có bị tang thi cắn chỗ nào không: “Tống Thanh, chị không sao chứ?”

Hai má Tống Thanh ửng đỏ một cách đáng ngờ, vẻ mặt rất mất tự nhiên: “Tôi không sao.”

Bước đầu tiên của quá trình chuyển hóa thành tang thi chính là sốt, trông mặt cô ấy đỏ bừng thế kia, chẳng lẽ cô ấy đã bị cắn thật rồi?

Tống Thanh xoay người chắn trước mặt tôi, không biết từ lúc nào đứa bé đã lại trở về trong tay tôi: “Tang Ninh, cô trông đứa bé đi.”

Mũi tên của Yến Trần đã cạn sạch từ lâu, chú Béo lớn tuổi nhất cũng không còn sức chống đỡ nữa, vũ khí trong tay Tiêu Nhu và Triệu Cường vung càng lúc càng chậm, nhưng tiếng gào rú của tang thi lại đang thu hút thêm càng nhiều tang thi hơn.

Từ xa xa có tiếng động cơ ô tô vọng lại, từ xa đến gần, ngay sau đó, một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lao tới, nhưng ngay sau đó, nó lại nhanh chóng phóng đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com