Xuyên Thành Kỹ Nữ Thánh Mẫu Thời Mạt Thế

Chương 7:



Chương 7: Tôi và hệ thống đặc biệt tổng kết nguyên nhân thất bại ở các lần trước. Theo phân tích của chúng tôi, Tống Thanh lớn lên ở trại trẻ mồ côi nên hẳn cô ấy rất dễ đồng cảm với trẻ em.

Sở dĩ trước đó cô ấy không chút lưu tình mà g.i.ế.c c.h.ế.t người đồng đội muốn cứu đứa trẻ kia, là vì người đồng đội này đã cấu kết với người ngoài phản bội đội, đứa trẻ trên đường chỉ là cái bẫy mà bọn họ giăng ra.

Cho nên, thứ Tống Thanh căm ghét nhất không phải là cứu trẻ em, mà là sự phản bội!

Lần này tôi nhất định phải tìm đường c.h.ế.t thành công, loại bỏ tất cả hiểu lầm của mọi người đối với tôi, trở thành một đóa bạch liên hoa thánh mẫu chính hiệu thời mạt thế!

Chiếc xe được Vương Hổ sửa xong lại lăn ra hỏng, cả đội phải tạm thời đóng quân ở vùng ngoại ô thành phố C.

Tống Thanh dẫn một đội người đến khu vực gần trung tâm thành phố tìm xe, tôi thì thành công giả bệnh để được ở lại trông chừng vật tư.

Kết quả cái tên Yến Trần c.h.ế.t tiệt cảm thấy tôi không đáng tin cậy nên cứ nhất quyết đòi ở lại với tôi.

Kể từ sau lần bị hiểu lầm đó, Yến Trần cũng không nói chuyện với tôi lần nào nữa. Trong căn phòng nhỏ trống trải trên lầu hai của một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, chỉ có tôi và hắn mặt đối mặt.

Có tiếng người sống vọng lên từ dưới lầu, tôi thò đầu nhìn xuống.

Là hắn, là hắn, chính là hắn, tên tóc vàng phản diện của chúng ta. Tóc vàng vốn là trinh sát được cử đi tìm các đội ngũ sống sót, anh ta thuộc nhóm phản diện mà đám người Tống Thanh sẽ gặp được ở giai đoạn giữa truyện.

Tôi vừa định gọi tóc vàng đã bị Yến Trần bịt chặt miệng lại.

Hắn nói: “Đừng lên tiếng.”

Xin lỗi nhé anh bạn, bốp một tiếng, tôi dùng đầu đập Yến Trần ngất xỉu.

Có được tự do, tôi phấn khích vẫy tay với tóc vàng đang đứng dưới lầu: “Anh bạn, mau lên đây!”

Tóc vàng ngớ người, lớn tiếng hỏi: “Người đẹp, trong nhà chỉ có một mình cô thôi sao?”

Tôi nhìn Yến Trần đang nằm bất tỉnh trên đất: “Tôi còn một đồng đội đang bị thương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tóc vàng do dự một lát cuối cùng vẫn đi vòng lên, nhưng đúng lúc này, Tống Thanh cùng những người khác lại trở về, tóc vàng lập tức bị trói lại.

Tôi nghiêng đầu để lộ sườn mặt hoàn mỹ không tì vết của mình, mặt ngửa một góc 45 độ, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt to như hạt đậu:

“Sao mọi người có thể đánh giá người khác chỉ dựa vào vẻ bề ngoài như vậy?”

Không được, khả năng ngôn ngữ của tôi quá mạnh, nhỡ đâu tôi lừa được bọn họ, khiến bọn họ tưởng tóc vàng cũng là người tốt thì toi. Phải nói càng trực tiếp hơn nữa.

“Mặc dù anh ta có mái tóc vàng hoe, còn có hình xăm hổ dữ, trông chẳng khác gì một tên côn đồ, nhưng điều đó đâu có nghĩa anh ta là người xấu thật?”

Mọi người không khỏi đánh giá từ đầu xuống chân tên tóc vàng đang bị trói chặt.

“Mọi người nhìn vẻ mặt cô đơn, lạc lõng của anh ta đi, nó có thể chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ anh ta đã bị đồng đội bỏ rơi! Mạt thế tới rồi, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải!”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


“Nhìn bắp tay vạm vỡ cùng với con d.a.o phay dính đầy m.á.u của anh ta đi, một mình c.h.é.m tang thi hẳn phải vất vả lắm, mọi người có biết anh ta đã nỗ lực thế nào mới có thể sống sót được đến bây giờ không? Cho anh ta chút thức ăn thì có gì sai? Dù có cho anh ta hết tất cả thức ăn thì đã sao?”

Tóc vàng bị bịt miệng, nước mắt lưng tròng, không ngừng gật đầu. Đúng là anh ta đã phải vất vả khôn cùng, lần nào anh ta cũng phải một mình một ngựa đi thu thập tin tức, cô gái này đúng là người biết điều nhất mà anh ta từng gặp!

Ánh mắt Tống Thanh tối sầm lại, kín đáo nhìn chú Béo rồi gật đầu với tôi: “Vậy đưa hết chỗ này cho anh ta đi.”

Yến Trần nổi đóa: “A Thanh! Em điên rồi sao? Rõ ràng tên tóc vàng này cùng một bọn với Tang Ninh! Nếu không tại sao cô ta lại giả bệnh, nhất quyết đòi ở lại đây? Tại sao phải đánh ngất anh?”

“Nếu không phải mọi người về sớm, chắc chắn bọn họ đã cuỗm hết đồ đạc đi rồi, thậm chí còn bày mưu tính kế để phục kích chúng ta!”

Tôi nghe mà chỉ muốn khóc. Hắn phân tích có lý có cứ, hoàn toàn hợp với logic của tôi.

Chú Béo lập tức bịt miệng Yến Trần lại, cười như Phật Di Lặc:

“Tiểu Trần, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà, đưa thức ăn cho cậu em này đi, chúng ta còn có thể tìm tiếp mà.”

Tống Thanh cũng không còn bày ra vẻ lạnh lùng như trước nữa, ngược lại còn cười tủm tỉm, nới lỏng sợi dây trói tóc vàng.

Tóc vàng ngơ ngác mang đồ rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com