Chương 8:
Đến khi anh ta khuất bóng, Tống Thanh lập tức thu lại nụ cười: “Chúng ta mau đi thôi.”
Mau đi? Ý gì?
Chú Béo thở dài, vừa định giải thích thì đột nhiên có tiếng động cơ xe và tiếng bước chân liên tục vang lên dưới lầu.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Hơn chục tên tóc vàng trông như được sản xuất hàng loạt trói năm người chúng tôi lại mang đến một nhà kho.
Tên cầm đầu có mái tóc vàng nhất ngồi xổm xuống nhấc cằm tôi lên: “Người đẹp, tuy cô hơi ngu, nhưng trông cũng xinh xắn đấy, đi theo tôi đi, ông đây sẽ không để cô chịu thiệt đâu.”
Tên tóc vàng này dường như đã rất lâu rồi không đánh răng, miệng hơi thối, tôi cứ phải nín thở. Chờ khi hắn ta nói xong, tôi đã sắp ngất đến nơi, vì vậy giọng nói cũng hơi nhỏ: “Được, được, anh mau cởi trói cho tôi đi.”
Có lẽ tai của tên tóc vàng này không được tốt lắm, vì không nghe rõ, hắn ta lập tức nổi giận: “Mẹ kiếp, đã nể mặt còn không biết điều.”
Nói xong hắn ta liền muốn tát tôi, tôi dồn khí xuống bụng, hét lớn: “Tôi đã nói là đi, đi theo anh, được chưa?”
Tên tóc vàng ngây ra.
Đột nhiên Yến Trần đang bị trói trên cột lại chửi ầm lên: “Tang Ninh, cô là kẻ phản bội, đồ gây rối, nếu không phải tại cô, chúng tôi đã không phải rơi vào tình cảnh này!”
Mắng hay lắm, tôi chính là kẻ phản bội, là kẻ phản bội mà Tống Thanh căm ghét nhất, tôi nhìn về phía Tống Thanh mong cô ấy sẽ tức giận như Yến Trần, nhưng không.
Tên tóc vàng ngoáy ngoáy tai: “Quá ồn ào, đánh hắn cho tao!”
Lúc này, một cậu bé gầy gò mặt mũi bầm dập bưng đồ ăn đi vào, rụt rè nói: “Đao ca, đến giờ ăn cơm rồi!”
Hơn chục tên tóc vàng như thể ba bốn ngày chưa được ăn gì, xúm lại chia chác đồ ăn. Tên Đao ca kia bưng hai phần tới, đặt một phần xuống trước mặt tôi:
“Người đẹp, gọi một tiếng ông xã đi, rồi tôi sẽ cho cô ăn!”
Tôi thật sự không thể gọi nổi: “Đao ca, chúng ta mới gặp lần đầu đã gọi chồng rồi, có phải không được ổn lắm không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đao ca cười dâm đãng: “Vậy người đẹp chỉ có thể nhìn anh ăn rồi, muốn ăn thì cứ gọi một tiếng ông xã đi.”
Có những người, xem bọn họ ăn chẳng khác nào một sự tận hưởng, nhưng cũng có những người lại khiến người ta buồn nôn, Đao ca thuộc loại thứ hai.
Hắn ta ăn gần mười phút, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: “Đồ đê tiện, chỉ được cái mã ngoài.”
Lời còn chưa dứt, một nhiên bát đũa trong tay một tên tóc vàng chợt rơi xuống đất vỡ tan tành.
Anh ta ôm bụng, vẻ mặt rất khó coi. Ngay sau đó, đám tóc vàng khác cũng lần lượt ngã xuống đất.
Đao ca nhìn đồ ăn trong bát rồi lại nhìn tôi, ném mạnh bát đũa đi, trợn trừng mắt: “Mày dám bỏ thuốc độc vào đồ ăn!”
Không phải tôi, tôi không có, đừng hòng vu oan cho người tốt!
Đao ca như cũng trúng độc, ngã xuống đất sùi bọt mép: “Quả nhiên, mạt thế làm gì có kẻ ngốc thật, là tao tính sai rồi, cuối cùng lọt vào bẫy! Các người giỏi lắm!”
Tống Thanh vừa giãy thoát ra xong đã tranh thủ đi cứu những người khác, còn Yến Trần không hổ danh là cánh tay đắc lực nhất của tôi, vừa được tự do đã xông thẳng về phía tôi nổi đóa:
“Tang Ninh, lần này tôi xem cô trốn kiểu gì, chú Béo, A Thanh, cô ta thật sự không phải là người tốt như mọi người nghĩ đâu!”
“Yến Trần, cháu vẫn chưa hiểu sao? Tiểu Ninh đã sớm nhìn ra thân phận của tên tóc vàng kia rồi, thả anh ta vào cũng chỉ vì để bọn chúng mất cảnh giác. Sở dĩ con bé đánh ngất cháu là vì sợ cháu làm hỏng chuyện, chú Béo đã sớm đoán được tất cả rồi!”
Tiêu Nhu như có điều suy nghĩ gật đầu: “Chẳng trách tôi cứ thấy lời Tang Ninh nói kỳ lạ làm sao ấy, cứ như đang cố tình nhắc nhở chúng ta rằng tên tóc vàng kia đặc biệt nguy hiểm.”
Chú Béo: “Ai không hung hãn mà lại đi nhuộm tóc vàng, xăm hình hổ dữ? Là Tiểu Ninh cố tình nhắc nhở chúng ta, anh ta chắc chắn có vấn đề.”
Tiêu Nhu: “Tôi hiểu rồi, cô ấy nói tóc vàng bị đồng đội bỏ rơi là để ám chỉ bọn chúng đông người, bảo chúng ta đừng hành động khinh suất!”
Triệu Cường phụ họa bạn gái: “Con d.a.o phay dính đầy m.á.u là để nhắc nhở chúng ta rằng bọn chúng rất tàn nhẫn.”
Yến Trần há hốc miệng rồi lại ngậm lại, ngậm xong lại há hốc ra, ngây người không nói được câu nào.