Bộ của Tề Hành là một bộ trường bào màu xanh đậm, thêu hình con hổ dũng mãnh. Bộ của Tề Trạm là một bộ áo ngắn màu xám, thêu hình con chim ưng tinh tường. Bộ của Tề Uyển là một bộ váy dài màu hồng nhạt, thêu hình hoa mai thanh khiết. Bộ của Tề Mặc là một bộ áo ngắn màu vàng, thêu hình con rồng tinh nghịch. Và bộ của Tề Bảo Bảo là một bộ váy liền thân màu trắng, thêu hình con thỏ đáng yêu.
Khi Lê Diễm mang năm bộ quần áo mới ra, cả năm đứa trẻ đều ngạc nhiên và xúc động.
"Đây... đây là cho chúng con sao?" Tề Uyển hỏi, giọng run run.
"Đúng vậy. " Lê Diễm mỉm cười. "Ta tự tay may cho mỗi đứa một bộ. Các con mặc thử xem có vừa không."
Năm đứa trẻ vội vàng mặc thử quần áo mới. Chúng đều rất vừa vặn và thoải mái.
"Đẹp quá!" Tề Bảo Bảo reo lên, xoay vòng vòng trong bộ váy mới.
"Cảm ơn mẫu thân!" Tề Hành nói, giọng trầm ấm.
"Mẫu thân thật khéo tay!" Tề Trạm khen ngợi.
"Con thích bộ quần áo này lắm!" Tề Mặc cười toe toét.
Tề Uyển ôm chầm lấy Lê Diễm, khẽ thỏ thẻ: "Mẫu thân là người tốt nhất trên đời!"
Lê Diễm cảm thấy tim mình tan chảy. Cô ôm chặt cả năm đứa trẻ vào lòng, cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến.
"Ta yêu các con!" cô nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tin tức về việc Nhị phu nhân tự tay may quần áo cho năm đứa con Thừa tướng phủ nhanh chóng lan truyền trong thành. Lần này, dư luận lại càng thêm phần kinh ngạc và ngưỡng mộ.
"Không thể tin được! Nhị phu nhân thật sự xem bọn trẻ như con ruột của mình!"
"Đúng vậy, ta nghe nói bà ấy còn thức đêm để may quần áo cho bọn trẻ nữa đấy!"
"Nhị phu nhân đúng là một người mẹ tốt!"
"Đúng vậy, bọn trẻ thật may mắn khi có một người mẹ như bà ấy!"
Ngay cả những người hầu trong Thừa tướng phủ cũng bắt đầu thay đổi thái độ đối với Lê Diễm. Họ không còn khinh thường và xa lánh cô nữa, mà thay vào đó, họ bắt đầu tôn trọng và ngưỡng mộ cô.
"Nhị phu nhân thật là một người tốt. " Tiểu Lan nói với Lê Diễm. "Nô tỳ chưa từng thấy ai tốt bụng như người."
"Đừng nói như vậy. " Lê Diễm mỉm cười. "Ta chỉ làm những gì ta nên làm thôi."
Tuy nhiên, Lê Diễm không hề ảo tưởng. Cô biết rằng Thừa tướng phu nhân sẽ không từ bỏ ý định hãm hại cô. Cô vẫn phải cẩn thận và đề phòng.
Một buổi tối, Lê Diễm đang ngồi thêu thùa trong phòng thì Tề Trạm đột nhiên bước vào.
"Mẫu thân. " cậu bé nói, giọng nghiêm trọng. "Con có chuyện muốn nói với người."