Xuyên Thành Mẹ Kế Đại Lão – Bảo Bối, Gọi Ta Một Tiếng Mẫu Thân!

Chương 14



"Chuyện gì vậy?" Lê Diễm hỏi.

"Con nghe lén được Thừa tướng phu nhân nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt. " Tề Trạm đáp. "Bọn họ đang bàn kế hoạch hãm hại người."

Lê Diễm nhíu mày. "Bọn họ định làm gì?" cô hỏi.

"Con không biết. " Tề Trạm lắc đầu. "Nhưng bọn họ nói sẽ khiến người phải sống không bằng chết."

Lê Diễm cảm thấy lo lắng. Cô biết rằng Thừa tướng phu nhân sẽ không từ thủ đoạn. Cô phải tìm cách đối phó.

"Trạm nhi. " cô nói. "Con có thể giúp ta theo dõi Thừa tướng phu nhân được không?"

"Con có thể. " Tề Trạm gật đầu. "Con sẽ báo cho người biết mọi hành động của bà ta."

Lê Diễm cảm thấy an tâm hơn phần nào. Cô biết rằng Tề Trạm là một đứa trẻ thông minh và lanh lợi. Cậu bé có thể giúp cô rất nhiều trong việc đối phó với Thừa tướng phu nhân.

"Cảm ơn con. " cô nói, ôm Tề Trạm vào lòng. "Con là một đứa con trai tốt."

Tề Trạm đỏ mặt, khẽ nói: "Con yêu mẫu thân."

Lê Diễm mỉm cười. Cô biết rằng cô đã có một gia đình thực sự. Và cô sẽ làm tất cả để bảo vệ gia đình mình.

Mấy ngày sau đó, Tề Trạm liên tục báo tin về những hành động đáng ngờ của Thừa tướng phu nhân. Bà ta thường xuyên gặp gỡ những người lạ mặt, bí mật bàn bạc chuyện gì đó. Lê Diễm biết rằng nguy hiểm đang đến gần.

Một buổi chiều, Tề Hành trở về nhà với vẻ mặt tái mét. Cậu bé ôm bụng, quằn quại trong đau đớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hành nhi! Con làm sao vậy?" Lê Diễm hốt hoảng chạy đến, đỡ lấy cậu bé.

"Con... con bị trúng độc. " Tề Hành khó nhọc nói.

Lê Diễm giật mình. Cô vội vàng kiểm tra cơ thể Tề Hành. Cô nhận thấy những dấu hiệu trúng độc rất rõ ràng: da xanh tái, môi tím bầm, mồ hôi vã ra như tắm.

"Con trúng độc gì?" cô hỏi, giọng run rẩy.

"Con không biết. " Tề Hành lắc đầu. "Con chỉ cảm thấy đau bụng dữ dội, rồi sau đó thì ngất đi."

Lê Diễm biết rằng thời gian không còn nhiều. Cô phải nhanh chóng tìm thuốc giải độc cho Tề Hành.

"Trạm nhi! Mau đi gọi thầy thuốc!" cô hét lên.

Tề Trạm vội vàng chạy đi gọi thầy thuốc. Trong lúc đó, Lê Diễm cố gắng giúp Tề Hành giảm đau. Cô lau mồ hôi cho cậu bé, xoa bóp bụng cho cậu bé, và liên tục nói những lời an ủi.

"Đừng sợ, Hành nhi. " cô nói. "Ta sẽ cứu con."

Thầy thuốc nhanh chóng đến. Ông ta kiểm tra cho Tề Hành, rồi lắc đầu ngao ngán.

"Độc này rất mạnh. " ông ta nói. "Ta không có thuốc giải."

Lê Diễm nghe vậy thì như rụng rời chân tay. Không có thuốc giải? Vậy chẳng phải Tề Hành sẽ c.h.ế.t sao?

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com