Xuyên Thành Mẹ Kế Đại Lão – Bảo Bối, Gọi Ta Một Tiếng Mẫu Thân!

Chương 17



Chỉ còn Tề Uyển là vẫn còn rụt rè và ít nói. Cô bé vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với Lê Diễm.

Lê Diễm biết rằng Tề Uyển là một cô bé rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Cô bé đã phải chịu nhiều đau khổ trong quá khứ. Mẹ ruột của cô bé đã bỏ rơi cô bé khi cô bé còn rất nhỏ. Cô bé lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương và sự quan tâm.

Lê Diễm quyết tâm phải giúp Tề Uyển vượt qua những nỗi đau trong quá khứ. Cô muốn cho cô bé biết rằng cô luôn yêu thương và bảo vệ cô bé.

Cô thường xuyên dành thời gian cho Tề Uyển. Cô trò chuyện với cô bé, chơi đùa với cô bé, và dạy cô bé những điều hay lẽ phải. Cô luôn lắng nghe những tâm sự của cô bé, và cố gắng an ủi và động viên cô bé.

Một buổi tối, Lê Diễm đang ngồi thêu thùa trong phòng thì Tề Uyển bước vào.

"Mẫu thân..." cô bé khẽ gọi.

Lê Diễm ngẩng đầu lên, mỉm cười. "Uyển nhi. " cô nói. "Con có chuyện gì vậy?"

Tề Uyển ngập ngừng một lát, rồi nói: "Con... con muốn cảm ơn người."

"Cảm ơn ta chuyện gì?" Lê Diễm hỏi.

"Cảm ơn người đã cứu con. " Tề Uyển đáp. "Cảm ơn người đã chăm sóc con. Cảm ơn người đã yêu thương con."

Lê Diễm cảm thấy tim mình tan chảy. Cô ôm chặt Tề Uyển vào lòng.

"Ta cũng yêu con. " cô nói. "Con là con gái của ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tề Uyển khóc o

Tề Uyển khóc oà lên, ôm chặt lấy Lê Diễm. Cô bé run rẩy nói: "Con... con chưa bao giờ có một người mẹ thực sự. Mẹ ruột con đã bỏ rơi con. Con luôn cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Nhưng từ khi có người, con không còn cảm thấy như vậy nữa. Người đã cho con một gia đình. Người đã cho con tình yêu thương. Người là mẹ của con."

Lê Diễm cảm thấy nước mắt trào ra. Cô ôm chặt Tề Uyển hơn nữa, vuốt ve mái tóc cô bé.

"Ta biết. " cô nói. "Ta biết con đã phải chịu đựng nhiều. Nhưng từ nay trở đi, con sẽ không còn phải cô đơn nữa. Ta sẽ luôn ở bên con. Ta sẽ luôn yêu thương con. Ta sẽ là mẹ của con."

Tề Uyển ngẩng đầu lên, nhìn Lê Diễm với đôi mắt đẫm lệ. Cô bé khẽ gọi: "Mẹ ơi..."

Lê Diễm giật mình. Cô không ngờ rằng Tề Uyển sẽ gọi cô là "mẹ".

"Uyển nhi..." cô nói, giọng nghẹn ngào. "Con vừa gọi ta là gì?"

"Mẹ ơi. " Tề Uyển lặp lại, giọng dứt khoát. "Người là mẹ của con."

Lê Diễm cảm thấy hạnh phúc vỡ oà. Cô ôm chặt Tề Uyển vào lòng, khóc nức nở.

"Ta cũng yêu con. " cô nói. "Con là con gái của ta."

Kể từ ngày hôm đó, Tề Uyển chính thức chấp nhận Lê Diễm là mẫu thân của mình. Cô bé trở nên vui vẻ và hoạt bát hơn. Cô bé luôn quấn quýt bên cô, kể cho cô nghe những câu chuyện, và chia sẻ với cô những bí mật.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com