Xuyên Thành Mẹ Kế Đại Lão – Bảo Bối, Gọi Ta Một Tiếng Mẫu Thân!

Chương 16



Cô phá vòng vây, chạy ra khỏi thành.

Sau lưng cô, tiếng la hét và tiếng chân người đuổi theo ngày càng lớn.

Lê Diễm cắn răng, chạy nhanh hơn. Cô phải trở về cứu Tề Hành.

Cuối cùng, cô cũng về đến nhà. Cô đưa viên thuốc giải độc cho thầy thuốc.

"Mau cho nó uống đi!" cô nói.

Thầy thuốc vội vàng cho Tề Hành uống thuốc giải độc.

Sau một hồi, Tề Hành từ từ mở mắt ra.

"Mẫu thân..." cậu bé yếu ớt gọi.

"Ta đây. " Lê Diễm ôm chặt Tề Hành vào lòng. "Con không sao rồi."

Tề Hành đã được cứu sống.

Lê Diễm thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy toàn thân rã rời.

Cô đã liều mạng để cứu con trai của mình. Và cô đã thành công.

Nhưng cô biết rằng, cuộc chiến của cô vẫn chưa kết thúc. Thừa tướng phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Sau khi Tề Hành được cứu sống, sức khỏe của cậu bé dần hồi phục. Lê Diễm không rời cậu nửa bước, chăm sóc cậu bé chu đáo. Cô nấu những món ăn bổ dưỡng, kể chuyện cho cậu nghe, và trò chuyện với cậu về những điều mà cậu quan tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tề Hành cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của Lê Diễm. Cậu bé dần thay đổi thái độ đối với cô. Cậu bé không còn lạnh lùng và xa cách với cô nữa, mà thay vào đó, cậu bé trở nên gần gũi và thân thiện hơn.

Một buổi sáng, Tề Hành bất ngờ gọi Lê Diễm là "mẫu thân".

"Mẫu thân. " cậu bé nói, giọng run run. "Con... con cảm ơn người."

Lê Diễm giật mình. Cô không ngờ rằng Tề Hành sẽ gọi cô là "mẫu thân".

"Hành nhi..." cô nói, giọng nghẹn ngào. "Con vừa gọi ta là gì?"

"Mẫu thân. " Tề Hành lặp lại, giọng dứt khoát. "Người là mẫu thân của con."

Lê Diễm cảm thấy nước mắt trào ra. Cô ôm chặt Tề Hành vào lòng.

"Ta cũng yêu con. " cô nói. "Con là con trai của ta."

Kể từ ngày hôm đó, Tề Hành chính thức chấp nhận Lê Diễm là mẫu thân của mình. Cậu bé trở nên ngoan ngoãn và vâng lời cô. Cậu bé luôn cố gắng giúp đỡ cô trong mọi việc.

Những đứa trẻ khác cũng cảm nhận được sự thay đổi của Tề Hành. Chúng cũng bắt đầu yêu quý và tin tưởng Lê Diễm hơn.

Tề Trạm trở nên cởi mở và thân thiện hơn. Cậu bé thường xuyên chia sẻ những suy nghĩ của mình với cô.

Tề Mặc trở nên vâng lời và ngoan ngoãn hơn. Cậu bé luôn cố gắng làm hài lòng cô.

Tề Bảo Bảo vẫn luôn đáng yêu và ngọt ngào. Cô bé luôn quấn quýt bên cô, gọi cô là "mẫu thân".

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com