Xuyên Thành Mẹ Kế Đại Lão – Bảo Bối, Gọi Ta Một Tiếng Mẫu Thân!

Chương 4



"Không cần. " Lê Diễm lắc đầu: "Ta muốn tự tay làm. Các ông cứ làm việc của mình đi."

Nói rồi, cô đi thẳng đến khu vực bếp núc, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu. Thịt băm, rau xanh, gạo... may mắn là mọi thứ đều có sẵn.

"Để ta giúp người. " Tề Hành đột nhiên lên tiếng.

Lê Diễm ngạc nhiên nhìn cậu bé. "Con... muốn giúp ta?"

"Ta chỉ không muốn bà bỏ thuốc độc vào thức ăn. " Tề Hành nói, giọng vẫn lạnh lùng: "Ta sẽ giám sát bà."

Lê Diễm bật cười. "Được thôi. " cô nói: "Nếu con muốn giúp, thì hãy rửa rau đi."

Tề Hành im lặng cầm lấy rổ rau, bắt đầu rửa một cách cẩn thận. Bốn đứa trẻ còn lại cũng đứng xung quanh, quan sát cô với vẻ tò mò.

Lê Diễm bắt đầu nấu cháo. Cô vo gạo, cho vào nồi, thêm nước và bắt đầu ninh. Trong khi chờ cháo chín, cô băm thịt và thái rau. Cô làm việc một cách nhanh nhẹn và thuần thục, như một đầu bếp chuyên nghiệp.

Mùi thơm của cháo dần lan tỏa khắp nhà bếp. Những người hầu xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

"Nhị phu nhân biết nấu ăn sao?"

"Ta chưa từng thấy bà ta vào bếp bao giờ."

"Không biết bà ta đang giở trò gì nữa."

Lê Diễm phớt lờ những lời bàn tán đó. Cô tập trung vào việc nấu ăn. Cô muốn chứng minh cho năm đứa trẻ thấy rằng cô không phải là "mẹ kế ác độc" mà chúng nghĩ.

Khi cháo đã chín nhừ, cô cho thịt băm và rau xanh vào, nêm nếm gia vị vừa ăn. Mùi thơm hấp dẫn khiến cả năm đứa trẻ đều nuốt nước miếng.

"Xong rồi. " Lê Diễm nói, múc cháo ra bát và đưa cho từng đứa. "Cẩn thận nóng."

Năm đứa trẻ cầm bát cháo, nhìn nhau với vẻ nghi ngờ. Không ai dám ăn trước.

"Sao vậy?" Lê Diễm hỏi: "Không ngon sao?"

Tề Hành cầm thìa lên, nếm thử một chút. Đôi mắt cậu bé mở to.

"Ngon..." cậu bé lẩm bẩm.

Tề Trạm, Tề Uyển, Tề Mặc và Tề Bảo Bảo cũng bắt đầu ăn. Ai nấy đều ăn một cách ngon lành, không ai nói một lời.

Lê Diễm mỉm cười. Cô biết mà, ai có thể cưỡng lại được một bát cháo nóng hổi, thơm ngon chứ?

"Ăn chậm thôi. " cô nói: "Không ai tranh của các con đâu."

Năm đứa trẻ dường như không nghe thấy cô nói gì. Chúng chỉ tập trung vào việc ăn. Bát cháo của ai nấy cũng đều sạch bóng.

"No quá. " Tề Bảo Bảo xoa bụng, nói bằng giọng ngọng nghịu.

Lê Diễm xoa đầu cô bé. "Ngon không con?"

Tề Bảo Bảo gật đầu lia lịa. "Ngon ạ!"

Lê Diễm nhìn Tề Hành, Tề Trạm, Tề Uyển và Tề Mặc. Bốn đứa trẻ cũng đều gật đầu, mặc dù không ai nói gì.

"Nếu ngon thì ngày mai ta lại nấu cho các con ăn nhé. " Lê Diễm nói.

Cả năm đứa trẻ đều im lặng. Không ai phản đối.

Có lẽ mình đã bắt đầu thay đổi được suy nghĩ của chúng, Lê Diễm thầm nghĩ. Ít nhất, chúng đã không còn coi mình là quái vật nữa.

"Bây giờ. " cô nói: "Các con hãy đi rửa mặt đi. Ta sẽ dọn dẹp ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com