Xuyên Thành Mẹ Kế Đại Lão – Bảo Bối, Gọi Ta Một Tiếng Mẫu Thân!

Chương 5



Năm đứa trẻ ngoan ngoãn nghe theo lời cô, đi ra khỏi nhà bếp. Lê Diễm nhìn theo bóng lưng chúng, mỉm cười.

Cô quay lại dọn dẹp nhà bếp. Những người hầu xung quanh vẫn nhìn cô với vẻ nghi ngờ, nhưng họ không còn dám khinh bỉ cô nữa. Họ đã chứng kiến tận mắt việc cô nấu ăn và chăm sóc năm đứa trẻ.

"Nhị phu nhân thật là giỏi. " bếp trưởng đột nhiên lên tiếng. "Ta chưa từng thấy ai nấu cháo ngon như vậy."

Lê Diễm mỉm cười. "Cảm ơn ông. " cô nói. "Ta chỉ muốn làm những gì tốt nhất cho các con thôi."

Bếp trưởng gật đầu. "Ta hiểu. " ông nói. "Ta sẽ giúp người."

Lê Diễm cảm thấy ấm lòng. Có lẽ, cô không đơn độc trong cuộc chiến này. Có lẽ, cô có thể thay đổi được định mệnh của mình, và của cả năm đứa trẻ này.

Khi cô dọn dẹp xong nhà bếp, năm đứa trẻ đã rửa mặt xong và đang đợi cô ở bên ngoài.

"Bây giờ chúng ta làm gì?" Tề Mặc hỏi, vẻ mặt háo hức.

Lê Diễm suy nghĩ một lát. Cô cần phải lên kế hoạch cho ngày hôm nay. Cô không thể để bọn trẻ lang thang vô định trong phủ Thừa tướng.

"Hôm nay chúng ta sẽ đi dạo trong vườn. " cô nói. "Ta muốn cho các con xem những bông hoa đẹp nhất."

Cả năm đứa trẻ đều reo lên vui mừng. Đi dạo trong vườn? Đó là một hoạt động mà chúng chưa từng được trải nghiệm. "Mẹ kế" của chúng chưa bao giờ quan tâm đến chúng như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lê Diễm mỉm cười. Cô biết mình đang đi đúng hướng.

Khi cô dẫn năm đứa trẻ đi vào khu vườn, cô cảm thấy một ánh mắt đang dõi theo mình. Cô quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, đang đứng ở ban công, nhìn cô với vẻ giận dữ.

Đó là... Thừa tướng phu nhân, mẹ ruột của Tề Hành và Tề Trạm, và là người phụ nữ quyền lực nhất trong phủ.

Lê Diễm khẽ nhếch mép. Cuộc chiến của cô, chỉ mới bắt đầu thôi.

Khu vườn của phủ Thừa tướng rộng lớn và được chăm sóc tỉ mỉ, với đủ loại hoa cỏ khoe sắc. Năm đứa trẻ, quen với việc bị giam lỏng trong phòng, không giấu nổi sự thích thú khi được tự do chạy nhảy, khám phá.

Lê Diễm mỉm cười nhìn chúng. Thấy bọn trẻ vui vẻ, lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. Tuy nhiên, cô vẫn không quên cảnh giác. Cô biết rằng Thừa tướng phu nhân, cũng như những người khác trong phủ, đang theo dõi từng hành động của cô.

"Cẩn thận kẻo ngã. " cô nhắc nhở khi Tề Mặc leo trèo lên một cây cổ thụ.

"Con không ngã đâu. " Tề Mặc bướng bỉnh đáp, nhưng vẫn cẩn thận hơn.

"Tam muội, lại đây xem bông hoa này đẹp không?" Tề Hành gọi Tề Uyển, cô bé vẫn còn rụt rè và ít nói.

Tề Uyển khẽ gật đầu, bước đến bên anh trai. Cô bé ngắm nghía bông hoa, đôi mắt sáng lên một chút.

Lê Diễm tiến lại gần hai anh em. "Hoa này tên là gì vậy?" cô hỏi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com