Xuyên Thành Mẹ Kế Đại Lão – Bảo Bối, Gọi Ta Một Tiếng Mẫu Thân!

Chương 8



Lê Diễm ôm Tề Uyển chạy thục mạng qua các hành lang phủ Thừa tướng. Tiếng bước chân dồn dập của cô vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Đầu óc cô quay cuồng, cố gắng xâu chuỗi lại mọi việc. Rõ ràng, có kẻ muốn hãm hại cô và các con, và chúng đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng. Chiếc ghế bị cưa chân, chén cháo tẩm độc... tất cả đều được tính toán để lấy mạng cô và Tề Uyển.

"Cố lên, Uyển nhi. " cô thì thầm, giọng run rẩy. "Chúng ta sắp đến nơi rồi."

Cô lao thẳng đến khu nhà của thầy thuốc trong phủ. May mắn thay, thầy thuốc vẫn còn thức. Khi nhìn thấy Lê Diễm bế Tề Uyển trong tình trạng nguy kịch, ông ta giật mình vội vàng chạy đến.

"Có chuyện gì vậy?" thầy thuốc hỏi, giọng hốt hoảng.

"Cháo có độc!" Lê Diễm gấp gáp nói. "Mau cứu con bé!"

Thầy thuốc không chần chừ, nhanh chóng đặt Tề Uyển lên giường và bắt đầu kiểm tra. Ông ta bắt mạch, xem xét sắc mặt, rồi vội vàng lấy thuốc giải độc.

"Trúng độc không sâu, nhưng cần phải giải độc ngay lập tức. " thầy thuốc nói, giọng nghiêm trọng. "Nếu chậm trễ, có thể nguy hiểm đến tính mạng."

Lê Diễm đứng bên cạnh, lòng như lửa đốt. Cô nhìn Tề Uyển đang đau đớn quằn quại, cảm thấy vô cùng hối hận. Cô đã quá chủ quan, không ngờ rằng kẻ địch lại ra tay tàn độc đến vậy.

Sau một hồi vật lộn, Tề Uyển cuối cùng cũng uống được thuốc giải độc. Sắc mặt cô bé dần hồng hào trở lại, cơn đau bụng cũng dịu đi phần nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đỡ hơn chưa con?" Lê Diễm hỏi, vuốt ve mái tóc Tề Uyển.

Tề Uyển khẽ gật đầu, giọng yếu ớt. "Đỡ rồi ạ..."

Lê Diễm thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang thầy thuốc, cúi đầu cảm ơn.

"Đa tạ tiên sinh đã cứu giúp. " cô nói.

"Không có gì. " thầy thuốc đáp: "Đây là trách nhiệm của ta. Nhưng Nhị phu nhân cần phải cẩn thận hơn. Rõ ràng có kẻ muốn hãm hại người."

"Ta biết. " Lê Diễm nói, giọng lạnh lùng. "Ta sẽ không để bọn chúng đạt được mục đích."

Sau khi Tề Uyển đã ổn định, Lê Diễm mới có thời gian để suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô biết rằng Thừa tướng phu nhân đứng sau vụ này, nhưng cô không có bằng chứng. Hơn nữa, dù có bằng chứng, cô cũng không thể làm gì được Thừa tướng phu nhân. Bà ta là người có quyền lực nhất trong phủ, là mẹ ruột của hai đứa con trai lớn, và là người được Thừa tướng tin tưởng nhất.

Mình phải làm gì đây? Lê Diễm thầm nghĩ. Không thể cứ ngồi yên chờ c.h.ế.t được.

Cô quyết định phải hành động. Cô cần phải tìm ra kẻ chủ mưu, và phải trừng trị chúng thích đáng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com