Xuyên Thành Mẹ Kế Đại Lão – Bảo Bối, Gọi Ta Một Tiếng Mẫu Thân!

Chương 9



Sáng hôm sau, Lê Diễm triệu tập tất cả người hầu trong phòng ăn đến. Cô ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị.

"Hôm qua, có kẻ đã bỏ độc vào cháo của Tam tiểu thư. " cô nói, giọng đanh thép. "Ta muốn biết ai là kẻ đã làm chuyện này."

Cả phòng im phăng phắc. Mọi người đều cúi gằm mặt xuống, không ai dám lên tiếng.

"Ta cho các ngươi cơ hội để thú tội. " Lê Diễm nói tiếp. "Nếu ai tự thú, ta sẽ tha cho. Nhưng nếu ta phát hiện ra ai là kẻ nói dối, ta sẽ không tha thứ."

Vẫn không ai lên tiếng.

Lê Diễm thở dài. Cô đã đoán trước được điều này. Cô biết rằng những người hầu này sẽ không dám phản bội Thừa tướng phu nhân.

"Được thôi. " cô nói: "Nếu không ai tự thú, ta sẽ phải dùng biện pháp mạnh."

Cô ra hiệu cho Tiểu Lan, người hầu gái đã báo tin cho cô hôm qua. Tiểu Lan bước lên phía trước, trên tay cầm một cây roi da.

"Ta sẽ bắt đầu tra hỏi từng người một. " Lê Diễm nói. "Nếu ai không thành thật, ta sẽ đánh."

Cả phòng bắt đầu xôn xao. Mọi người đều sợ hãi nhìn cây roi da trên tay Tiểu Lan.

Lê Diễm bắt đầu tra hỏi. Cô hỏi từng người một về những gì họ đã làm vào ngày hôm qua, những gì họ đã nhìn thấy, những gì họ đã nghe thấy. Cô quan sát kỹ từng biểu hiện trên khuôn mặt họ, cố gắng tìm ra kẻ nói dối.

Sau một hồi tra hỏi, cô nhận thấy một người hầu gái có vẻ lúng túng và sợ hãi. Cô gái này tên là Bích Trà, là người hầu thân cận của Thừa tướng phu nhân.

"Bích Trà. " Lê Diễm gọi: "Ta hỏi cô, hôm qua cô đã làm gì?"

Bích Trà run rẩy đáp: "Nô tỳ... nô tỳ chỉ làm những công việc bình thường thôi ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cô nói dối!" Lê Diễm hét lên. "Ta biết cô đã giúp Thừa tướng phu nhân bỏ độc vào cháo!"

Bích Trà tái mặt. Cô ta quỳ xuống, van xin tha thứ.

"Xin Nhị phu nhân tha cho nô tỳ. " cô ta khóc. "Là Thừa tướng phu nhân sai khiến nô tỳ làm như vậy. Nô tỳ không dám cãi lời bà ta."

Lê Diễm nghiến răng. Cô đã biết Thừa tướng phu nhân là kẻ chủ mưu, nhưng nghe Bích Trà thú nhận vẫn khiến cô cảm thấy tức giận.

"Cô dám bỏ độc vào cháo của con ta?" cô hỏi, giọng đầy đe dọa.

"Nô tỳ... nô tỳ không dám. " Bích Trà lắp bắp.

"Cô còn dám nói dối?" Lê Diễm giận dữ.

Cô tiến đến gần Bích Trà, giơ tay lên và tát mạnh vào mặt cô ta.

"Đây là cái tát cho sự tàn độc của cô!" cô hét lên.

Bích Trà ngã xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.

Lê Diễm nhìn những người hầu còn lại, ánh mắt sắc lạnh.

"Ta muốn tất cả các ngươi nhớ kỹ. " cô nói. "Nếu ai dám làm hại các con của ta, ta sẽ không tha thứ. Ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá đắt."

Nói rồi, cô quay người bỏ đi, để lại những người hầu đang run rẩy trong sợ hãi.

Cô biết rằng mình đã gây thù chuốc oán với Thừa tướng phu nhân. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô phải bảo vệ các con của mình, bằng mọi giá.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com