Ta nắm đai lưng, bò xuống chừng hơn một thước, thắp một cây đuốc nhỏ, nhìn bốn phía xung quanh, mới phát hiện nơi đây quả thực không phải mộ——
Hoặc là có lẽ, nhiều năm trước nó từng là mộ phần, nhưng không biết vì con người hay thiên nhiên, mà những quan tài được chôn trong mồ hoàn toàn biến mất, chỉ là cái ruột rỗng tuếch, giống như chiếc vỏ trứng úp ngược.
Bên dưới là một hang động đá vôi, giống như lời Phong Gian Nguyệt nói, rộng tới mức con người chui vào vẫn có thể đứng thẳng, chỉ là ngõ ngách tỏa ra, thoạt nhìn tựa mê cung, không biết nên đi theo hướng nào.
Nhìn một vòng vẫn không thấy Lăng Thanh Vân, có lẽ là chim sợ cành cong, lo người truy đuổi, nên hắn đã chọn một đường rồi.
Phong Gian Nguyệt thấy trên mặt đất có vết máu rõ ràng, hắn đang định đuổi theo, thì bị ta gọi lại.
Với hiểu biết của ta, cái tên Lăng Thanh Vân này, chắc chắn sẽ rất tinh ý.
Quả nhiên, dưới ánh sáng của đuốc, ta phát hiện ra một con đường khác cũng có vết máu rất nhỏ, bị đất đá vùi một cách qua quýt, thế là ta quyết định, lần theo con đường này.
Phong Gian Nguyệt theo sát ở phía sau, vẻ mặt ủ rũ, cực kỳ áy náy.
Ta không biết phải nói với hắn như thế nào. Con người của hắn, bản chất không hề xấu, chỉ là hắn giống y hệt nhân vật chính trong các câu chuyện, hậu quả của sự bốc đồng đều dồn lên vai người khác.
Dọc đường đi, hắn thuật lại đơn giản cho ta biết những gì đã xảy ra sau khi bọn ta tách đoàn.
Kể từ sau vụ "cứu ai trước", hắn và Sở Đinh Lan đã xuất hiện vết rạn rất lớn, mặc dù hắn đã xin lỗi Sở Đinh Lan hết lần này tới lần khác, nhưng mâu thuẫn nhỏ vẫn càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, vì nhắc tới "An Khả Tâm" mà bọn họ lại ầm ĩ một trận, trong lúc cãi nhau, không biết vì giận dỗi, ghen tị hay là bị kích động, Sở Đinh Lan đã tố giác lịch sử đen của Lăng Thanh Vân, có lẽ nàng ấy cho rằng, ta và Lăng Thanh Vân có quan hệ, nên sẽ vì vậy mà xấu hổ.
Ầm ĩ một trận xong, Sở Đinh Lan bỏ ra ngoài, nào ngờ, đột nhiên lại bị người ta bắt cóc.
Phong Gian Nguyệt cực kỳ hoảng sợ, cho dù khắc khẩu, nhưng hắn vẫn yêu Sở Đinh Lan, đặc biệt là khi nàng ấy lâm nguy, hắn càng cảm thấy trách nhiệm dồn về mình.
Cho nên mới đơn thương độc mã, đuổi theo đám người kia, sau đó phát hiện bọn họ chui xuống mật đạo này, hắn cũng đuổi xuống dưới. Suốt dăm bữa nửa tháng, hắn ở dưới lòng đất, đói thì ăn chút lương khô, khát thì uống nước ngầm, vậy nên mới không biết bên trên đã xảy ra chuyện gì. Lần này chui ra được, không ngờ lại gặp ta và Lăng Thanh Vân.
Ta nghe xong câu chuyện, không biết vì sao, trong lòng lại dấy lên một nghi vấn.
Chính hắn cũng không biết bản thân đi hướng nào, tại sao lại trùng hợp chui ra ở chỗ bọn ta đàm phán, vậy không phải quá trùng hợp hay sao?
Cả hai đi một đoạn về phía trước, hang động dần dần hẹp lại, không khí cũng có mùi ẩm ướt nặng nề, bọn ta không thể không nằm xuống, vận động cả tay lẫn chân, mới có thể đi tiếp.
Cứ như vậy một lúc, phía trước rốt cuộc cũng thông thoáng, lại là một hang động đá vôi tương đối rộng.
"Mộc Vân!" Một bóng người đang dựa vào vách đá, tự mình xử lý vết thương, ta vừa thấy hắn đã kích động hô lên một tiếng.
Lăng Thanh Vân nhìn thấy cả hai đã đuổi tới, ban đầu vẻ mặt hắn hơi sửng sốt, sau đó cố gắng chống trường kiếm, muốn đứng dậy.
Ta vội vàng chạy tới gần, giải thích cho hắn: "Chàng cũng hiểu Phong Gian Nguyệt mà, lúc nào cũng tự cho bản thân là anh hùng, hắn sẽ không làm những việc khiến sinh linh đồ thán, bêu danh muôn đời đâu."
Ta nói lời này, một nửa là trấn an Lăng Thanh Vân, một nửa là đe dọa Phong Gian Nguyệt, sợ hắn tiếp tục động sát tâm.
Cũng may, Phong Gian Nguyệt chỉ gượng gạo đáp: "Lăng Mộc Vân, không phải là ta muốn cứu ngươi, chỉ là ta không muốn khiến thế gian này có thêm đại chiến..."
Chỉ cần nhân vật không rời xa thiết lập ban đầu, ta vẫn sẽ tin tưởng lời nói của Phong Gian Nguyệt. Huống hồ, con người nên nhìn hành động chứ không phải miệng nói, ít nhất hắn không nhân cơ hội Lăng Thanh Vân đang yếu, xông lên chém người, vậy càng chứng tỏ hiện tại hắn vẫn đáng tin cậy.
Lăng Thanh Vân nhìn Phong Gian Nguyệt, rồi lại nhìn ta, cuối cùng đành thở dài một tiếng, ngồi lại chỗ cũ.
Ta chắn giữa hai người bọn họ, mở vết thương của Lăng Thanh Vân ra.
Hắn có chút bối rối, lùi lại phía sau. Có lẽ vì hôm nay Phong Gian Nguyệt đã biết chuyện, đồng thời còn nhắc nhở mối quan hệ giữa hắn và An Khả Tâm.
Ta thấp giọng nói: "Bây giờ quan trọng nhất là phải sống sót rời khỏi đây, chuyện riêng, để sau đã."
Lúc này, hắn mới thôi bối rối, dựa người vào vách đá, để ta rắc thuốc bột lên vết thương. Mùi thảo dược nồng nặc lập tức lan tỏa trong hang động, xộc thẳng lên mũi.
Ta lại xin một ít lương khô của Phong Gian Nguyệt, bẻ nhỏ bón cho hắn, qua non nửa nén hương, khuôn mặt hắn cuối cùng cũng hồng hào một chút, không còn đổ mồ hôi lạnh nữa.
Đúng lúc này, một giọng nữ đột nhiên truyền tới tai ta: "Khả Tâm, Gian Nguyệt? Sao mọi người lại ở đây?"
Âm thanh trầm trầm réo rắt, nhưng cũng rất vững vàng, ta nhanh nhẹn ngẩng đầu, vậy mà lại là tỷ tỷ của "ta", An Ngọc Noãn.
Đến khi nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Thanh Vân, nàng ta kinh ngạc hỏi: "Mộc Vân làm sao vậy?"
Phong Gian Nguyệt ở bên cạnh ngượng ngùng cúi đầu, Lăng Thanh Vân nhẹ nhàng xua tay: "Một lời khó giải thích, khi về từ từ nói."
Ta đánh giá tỷ tỷ một lúc, y phục trên người nàng vẫn sạch sẽ, chân tay cũng không có vết thương, khác một trời một vực so với dáng vẻ mặt mày xám xịt của bọn ta, ta không khỏi cất tiếng: "Tỷ tỷ tới bằng cách nào vậy? Tại sao lại đến đây?"
An Ngọc Noãn chỉ về hướng ngược lại, đáp: "Bên kia. Nói đến cũng kỳ lạ, tỷ tình cờ phát hiện bên dưới này vậy mà lại rỗng tuếch, nên không khỏi tò mò, xuống dưới thăm dò, phát hiện các động đá vôi thông với nhau, gặp một cây cầu treo hơi khó đi, nhưng còn đường kế tiếp rất thuận lợi, sau đó thì tới được đây, chạm mặt với mọi người."
"Cầu treo?" Phong Gian Nguyệt trợn tròn mắt hỏi.
Hang động đá vôi này rắc rối phức tạp đến mấy cũng chỉ có thể quy về giới hạn trong tự nhiên, nhưng nói đến cầu treo, thì nhất định là do con người.
"Cũng không hẳn, mặc dù nó rất cũ, nhưng vẫn có thể đi qua. Không biết được dựng từ năm nào." Tỷ tỷ trả lời.
Lăng Thanh Vân hô hấp yếu ớt, nhíu mày nói: "Ta cảm thấy việc này không đúng, là người nào, muốn dụ chúng ta xuống đây chăng? Mau chóng lên trên rồi nói tiếp."
Tỷ tỷ dường như cũng nhận thức được nguy hiểm, vội vã nói: "Cũng được, để ta dẫn đường."
Bọn ta đi theo nàng, chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng nước ào ào, trước mặt là một khe nứt. Nếu nói về hẻm núi, thì ta từng thấy không ít trong những chuyến du lịch trước đây, nhưng chưa từng gặp một khe nứt dưới lòng đất như thế này, đúng là kỳ quan.
Khe đá sắc nhọn, tựa như một vết thương dữ tợn, bên dưới là dòng suối chảy xiết, phía trên có một chiếc cầu treo bắc ngang. Cây cầu này được bốn sợi dây xích vừa phải chế trụ, chúng đen nhánh, vừa chạm vào đã thấy lạnh buốt; hai sợi phía trên có thể xem là dây vịn, còn hai sợi dưới đỡ những tấm ván gỗ ẩm ướt và thô ráp, dẫn sang bờ bên kia. Vừa bước lên ván, cả cầu đã rung lắc dữ dội khiến lòng người không khỏi lo sợ.
Ta đã đỡ Lăng Thanh Vân suốt một chặng đường, lúc này phát hiện lối đi không hề dễ, tỷ tỷ bèn bước lên đón người bệnh: "Để cho tỷ đi."
Tỷ tỷ đặt tay lên vai Lăng Thanh Vân, ánh mắt hắn khẽ lóe lên vẻ né tránh. Nhưng hiện tại hắn đang bị thương, nên ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, hào phóng giao cho nàng ta chăm sóc.
Hai người họ thành một nhóm đi trước, ta nơm nớp lo sợ chạm vào dây xích, hồi hộp bước ở giữa, còn Phong Gian Nguyệt sợ ta gặp nguy hiểm, bèn chủ động đi sau cùng.
Đến giữa cầu, tỷ tỷ bỗng nhiên dừng lại, ta đưa mắt, hóa ra phía trước bị mất vài tấm ván, chỉ còn bốn dây xích trơn bóng, chỉ có khỉ mới có thể bò sang.
Ta bỗng nghi ngờ, vừa rồi An Ngọc Noãn đi qua bằng cách nào vậy, thế nhưng tỷ tỷ mỉm cười: "Bỏ đi, nghỉ ngơi một lúc trước vậy."
Ta tưởng nàng đã mệt, nên cả bốn người đều dừng lại, Lăng Thanh Vân ngồi trên tấm ván gỗ, tỷ tỷ đỡ dây xích, đứng bên cạnh hắn, còn ta và Phong Gian Nguyệt thì đứng ở bên khác, duy trì cân bằng cho cây cầu.
Bên dưới, không khí lạnh lẽo, âm u. Một làn gió thoảng từ đâu đó thổi qua, khiến tóc ta bay nhẹ. Dòng nước dưới khe sâu chảy cuồn cuộn, tiếng ầm ào tràn ngập trong tai. Chiếc cầu không còn lắc mạnh nhưng vẫn rung nhè nhẹ, cảm giác như đang chơi xích đu. Khung cảnh này, giữa bầu không khí u ám và quỷ dị, lại phảng phất chút gì đó lãng mạn, như thể bốn người đang cố tình đứng đây để ngắm cảnh.
Tỷ tỷ dõi mắt về phương xa, sau một lúc rất lâu, nàng ta đột nhiên cất tiếng: "Mộc Vân à, khi còn nhỏ, có một lần chúng ta cũng từng đi lên một cây cầu. Khi ấy, huynh đi rất chậm, ta đã hỏi, huynh đáp, hy vọng cây cầu ấy mãi mãi không có điểm dừng..."
Ta và Phong Gian Nguyệt đồng thời sửng sốt, Lăng Thanh Vân cũng ngước lên, quay đầu nhìn về phía An Ngọc Noãn.
Câu nói này, tuy rất kín đáo, nhưng bọn ta đều hiểu hàm ý bên trong.
Trên cây cầu lúc ấy, thốt ra câu nói này... Chẳng khác gì một lời âu yếm.
Ta cắn môi, mở to hai mắt. Không biết vì sao tỷ tỷ lại đột nhiên nói như vậy, cũng tò mò muốn xem Lăng Thanh Vân sẽ trả lời ra sao.
Ban đầu, ánh mắt Lăng Thanh Vân chỉ toàn là bất ngờ, hắn tiện đà cười nhạt, rồi nhấc một tay lên chỉ về phía mấy tấm ván thiếu, tạo nên vực sâu đen nhánh, điềm đạm trả lời: "Hiện thực, cây cầu đã bị gãy rồi."
Trái tim ta trở lại trong lồng ng.ực, vẫn còn đập thình thịch.
Hai câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng này, thực ra lại chất chứa những cảm xúc đầy mãnh liệt.
Lăng Thanh Vân một lời hai nghĩa, cho tỷ tỷ một đáp án.
An Ngọc Noãn mỉm cười, nụ cười có phần khô khốc: "Lỗi của ta. Không biết tại sao lại nhớ tới chuyện cũ... Huynh nói rất đúng, dù có tiếc nuối cỡ nào, cầu, chung quy cũng gãy rồi..."
Nói xong, nàng ta rũ mi, hướng xuống vực sâu, không còn nhìn bất cứ ai nữa.
Lăng Thanh Vân không tiện mở miệng, ta cũng có chút xấu hổ, nói cái gì cũng không đúng, cuối cùng vẫn là Phong Gian Nguyệt đã học được bản lĩnh nắm bắt bầu không khí, hắn vội hoà giải: "Nghỉ đủ rồi, chúng ta đi tiếp chứ? Nhưng mà phía trước đứt đoạn, làm sao qua được?"
An Ngọc Noãn bật cười, vuốt lại tóc rồi đáp: "Gian Nguyệt, mọi người đều nói ngươi rất thông minh, sao bây giờ lại không nghĩ ra thế? Mọi người cứ ở đây, đừng lộn xộn, ta sẽ quay lại rút mấy tấm ván, bổ sung vào đằng trước, ban đầu đi qua, ta cũng làm vậy mà."
Nàng ta vừa nói vậy, ta liền bừng tỉnh, hóa ra nàng muốn rút những tấm ván phía sau, rồi lần lượt lót về phía trước, như vậy cả bọn chỉ cần nửa số ván mà vẫn có thể đi hết cây cầu.
Nói xong, nàng ta quay lại đằng sau, không khí dường như đã vui vẻ trở lại. Phong Gian Nguyệt đưa tay bắc loa hô: "Ngọc Noãn tỷ thật thông minh!"
Chỉ là lúc nhìn lên, tỷ tỷ đã quay lại đầu cầu ban nãy, cúi người rút kiếm ra. Bội kiếm của nàng ta tên là Thanh Hồng, sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn, vừa rút ra khỏi vỏ, ánh kiếm đã lạnh lẽo như nước.
Tim ta bất giác lộp bộp một tiếng, ngón tay siết chặt dây xích: Rút ván, sao lại cần đến kiếm?