Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 81: Cháy Nhà Mới Ra Mặt Chuột




An Ngọc Noãn quay về đầu cầu, rút bội kiếm ra, nâng nó lên trên sợi dây xích.

Ba người bọn ta vẫn đang đứng giữa cầu treo, vừa lúc nãy tất cả còn hô hào cổ vũ cho nàng ta, nhưng giờ lại không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

"An tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?" Cuối cùng vẫn là Phong Gian Nguyệt ăn ngay nói thẳng, hô to đầu tiên.

Cơ thể An Ngọc Noãn thoáng cứng đờ, bàn tay giơ kiếm tạm thời khựng lại, nàng ta đứng ở đầu cầu phía xa xa, nhìn bọn ta, lạnh nhạt nói: "Như những gì các người thấy đấy."

Phong Gian Nguyệt hoàn toàn chết lặng, sau một lúc lâu mới hỏi: "An tỷ tỷ, tỷ, tỷ đang nói giỡn đúng không? Tỷ muốn tất cả chúng ta ngã xuống ư?"

Hiện tại, giữa tỷ tỷ và bọn ta đã có một khoảng cách, ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng ta nữa, nhưng vẫn cảm thấy, khi thốt ra câu này, ngữ điệu so với không khí trong mộ còn lạnh thấu xương hơn.

Cả người nàng ta, lúc này tựa như một bức tượng ngọc điêu khắc lạnh lẽo, lý trí, vứt bỏ toàn bộ cảm xúc.

Phong Gian Nguyệt vẫn hô to: "An tỷ tỷ, tỷ điên rồi sao?! Chưa nhắc đến chuyện, chẳng ai trong chúng ta đắc tội tỷ, không phải Khả Tâm đã nói, ngày mai một khi không có ai quay về, chiến tranh sẽ phát động, sinh linh đồ thán sao?"

"Tỷ tỷ" không trả lời, ta bèn đưa tay cản Phong Gian Nguyệt lại, hạ giọng nói: "Nàng ta không điên... Đó chính là điều nàng ta muốn..."

"Ý muội là, An tỷ tỷ muốn dùng mạng của chúng ta, phát động chiến tranh ư?" Phong Gian Nguyệt nhìn ta, không dám tin.

"Có lẽ "An tỷ tỷ" không, nhưng "An quốc chủ" thì có," Ta thong thả nhắm hờ mắt, trầm giọng đáp lại, "Ngươi còn nhớ khi ở kinh Thần Mộc, thuyết thư tiên sinh trong Trích Tinh Lâu đã kể một câu chuyện không?"

Phong Gian Nguyệt sửng sốt một lúc, mới trả lời: "Nhớ..."

Câu chuyện kia có đoạn mở màn:

Ba trăm năm bước đường dân khổ, tám ngàn dặm đường khóc dân hiền...

Bây giờ, cháy nhà mới ra mặt chuột, tất cả những thông tin liên quan trước đó đều ùa về não ta. Làm ta vô cùng đau đớn, tại sao không xâu chuỗi hết lại sớm hơn một chút.

Lam thước mỏ đỏ, được thế gian gọi là thanh điểu, mang vẻ thanh cao, diễm lệ, nhưng cũng là loài vật khiến người ta khó quên nhất, bởi vì nó không hơn không kém một con chim ác, đến rắn độc trên núi cũng thường xuyên trở thành mồi ngon của chúng.

Câu chuyện thuyết thư tiên sinh kể hôm đó, không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, vặt vãnh trong thôn nào cả, mà là truyền thuyết thảm sử trên đại lục này vào hơn hai mươi năm trước.

Nếu bây giờ quay đầu đọc lại câu chuyện đó. Ngươi sẽ phát hiện ra, ba "gia đình giàu có" trong làng Tụ Nghĩa thực chất chỉ ẩn dụ cho ba đế quốc ngoài hiện thực mà thôi, "cô nương họ Tiết" kiêu ngạo dũng cảm, thông minh tuyệt sắc kia chính là An Chiêu Loan, mẫu thân của An Khả Tâm và An Ngọc Noãn.

Vì mối thù trăm năm trước, Trung Nguyên và Dạ tộc liên tục xảy ra xích mích, mãi tới hơn hai mươi năm trước, ba nhà mới ước định, dồn toàn bộ quốc lực, quyết chiến với người Dạ, nhất lao vĩnh dật, sử còn ghi là trận chiến Bính Thần.

Và nếu vẫn còn nhớ, hồi ở kinh Trường Nhạc, Tế Thú Đại Hội đã trình lên một vở "kịch", có tên là "Quân Vương Nhân Từ Mẫu Mực". Kể về trận chiến Bính Thần, lão đầu Phong gia Phong Tuyên Nhân ngự giá thân chinh, nhưng lại gặp được một người phụ nữ quần áo rách tả tơi, khóc lóc kể lể. Chiến tranh tựa như con quái vật, nuốt hết tất cả các tài nguyên, tuổi tác trưng binh hạ hết lần này tới lần khác, hai bên bách tính bị tàn sát, đã là đèn cạn dầu, không thể nào chống cự thêm nữa...

Cuối cùng Phong Tuyên Nhân nghe theo lời kêu khóc của con dân, quyết định đàm phán với người Dạ, rút quân. Nên mới được tặng một cái biển, đến nay vẫn còn treo trong điện Trường Nhạc, mấy chữ "quân vương nhân từ mẫu mực" vàng óng.

Chuyện này, ta không thể nói là sai, bậc quân chủ phải yêu dân như con, đó là đại nghĩa.

Nhưng mà, đứng dưới góc độ của An thị, nó lại là một câu chuyện khác.

Ngươi vừa quay lưng về phía đồng đội, hắn đã muốn nhảy khỏi xe....

"Tỷ... An quốc chủ," ta mở miệng, "Lựa chọn hiện giờ của cô là vì trong trận chiến Bính Thần, hai nhà Phong Lăng đã phản bội An thị đúng không?"

Cơ thể An Ngọc Noãn khẽ run rẩy, phía nàng ta đang đứng truyền tới một tiếng cười thê lương.

"Đúng vậy, ba nhà đã ước định, cùng nhau kháng địch, sau đó hai nhà các người lại lén lút đàm phán, chẳng lẽ không đáng mỉa sao? An thị dũng cảm đội gió đội tuyết, lúc một mình xông pha, Phong gia lại hạ lệnh ngừng tiếp viện! Các người có tưởng tượng được không, vô số con cháu An thị phải đối mặt với mùa đông lạnh giá, không có cơm ăn cũng chẳng có áo mặc, kêu đói kêu khát, sau đó phát hiện mình bị đồng minh đâm sau lưng, tâm trạng sẽ tuyệt vọng cỡ nào?!"

"Thậm chí, cha ruột của ta còn chết trong chiến trận," Nàng ta nói tiếp, ta nghe thấy âm thanh có hai phần nghẹn ngào, "Khi đó ta mới có ba tuổi, trong trí nhớ của ta, cha lúc nào cũng ôn hòa, bao dung, lúc nào cũng ôm ta thật chặt, cọ râu lên khuôn mặt ta, khiến ta bật cười khanh khách... Nhưng mà, sau đó ta nhận được tin tức, cha bị người Dạ chém đầu, thậm chí bọn chúng vì để trả thù mà còn gắn lông chim thanh điểu lên, treo lên đ.ỉnh giáo, nhục mạ An thị..."

Ta cúi đầu, không biết nên nói như thế nào, nếu dựa trên câu chuyện của thuyết thư tiên sinh, có lẽ Phong Tuyên Nhân cũng đã thương lượng chuyện giảng hòa với An thị. Nhưng An thị không thể chấp nhận, cho rằng oán thù đã sâu, chẳng lẽ bao nhiêu người đã hy sinh vô nghĩa sao? Hơn nữa, đã nói là đánh một trận, nhất lao vĩnh dật, nếu không nhổ cỏ tận gốc, chẳng phải sẽ vẫn tranh chấp biên giới như trước kia sao?

Cả hai bên đều có đạo lý riêng, nhưng cuối cùng chia rẽ trong không vui, khiến lịch sử đi theo hướng này.

Bọn họ hai bên, từng người đều có nhất định đạo lý, nhưng tóm lại, kết cục tan rã không có hậu, dẫn tới lịch sử xuyên theo chiều hướng hiện tại.

Phía xa, An Ngọc Noãn tiếp tục kể: "Chỉ có điều, trong cái rủi có cái may, kiêu binh tất bại, Dạ tộc trông thấy chỉ còn mỗi An thị chiến đấu, căn bản không thèm để bọn ta vào mắt, vô tình tạo cơ hội cho bọn ta. Mẫu thân giả vờ quy phục, gấp gáp chế tạo một bức tượng thần Dạ tộc thật lớn, để nó làm cống phẩm. Người Dạ không nghi ngờ, đón tượng thần vào thành, nhưng thật ra mẫu thân đã sớm dẫn vài binh lính tinh nhuệ, nấp bên trong tượng thần, nhân lúc người Dạ ăn mừng, bắt giặc bắt thẳng vua, gi.ết ch.ết thủ lĩnh, cuối cùng Dạ tộc bùng nổ nội loạn, đành phải rút lui ngàn dặm về phía bắc."

Ta kinh ngạc đến nỗi không khép nổi miệng, chẳng lẽ, bản thiết kế ta nhìn thấy trong cung Tư Cầm chính là tác phẩm đó?

"Các người nói, liệu mẫu thân của ta có phải anh hùng đội trời đạp đất hay không? Cô thành tàn bộ, chúng bạn thân ly (1), gần như chỉ dựa vào bản thân, đảo ngược tình thế, chặn cơn sóng dữ, nên bây giờ mới có hai mươi năm hòa bình, bách tính lạc nghiệp!"

(1) Là một thành ngữ tiếng Hán, có nghĩa là "người thân rời bỏ, chúng bạn phản đối." Thành ngữ này diễn tả tình cảnh hoàn toàn cô lập, không có ai đứng về phía mình. Xuất xứ từ Tả truyện – Ẩn Công năm thứ tư.

Tình tiết này, không chỉ có mỗi ta, mà ngay cả Lăng Thanh Vân và Phong Gian Nguyệt cũng chưa từng biết đến, khuôn mặt hai người đều chấn động.

Phong Gian Nguyệt cảm khái: "Vậy... An quốc chủ tiền nhiệm đương nhiên là một anh hùng, bi tráng không kém gì nam nhi..."

"Anh hùng... Ha ha ha...," An Ngọc Noãn đột nhiên ngân cao âm điệu, phát ra tiếng cười thê lương, "Nhưng mà, bọn họ đã đối xử với anh hùng như thế nào?"

"Mẫu thân của ta, An quốc của ta, chẳng khác gì một người thợ săn dốc hết toàn lực, khi bà đang loạng choạng kết liễu con mồi, thật đáng mỉa, hai đồng minh đâm sau lưng kia, trước đó còn kêu giảng hòa để hồi phục nguyên khí, hai gã đàn ông không biết xấu hổ, cầm túi đến gần, lấy mất món hời ngon nhất ngay trước mặt bà."

"Đương nhiên mẫu thân không nuốt trôi cục tức này, nhưng không nuốt cũng phải nuốt. Tục ngữ nói, có thực mới vực được đạo, bấy giờ, An thị chìm trong khốn khó, trăm việc đợi dựng xây, góa bụa đầy trên phố, máu lẫn lệ tuôn dài. Không còn át chủ bài để trở mặt với hai nhà Phong Lăng, ngược lại còn phải nén cơn giận, làm bộ làm tịch không biết gì, vay mượn hạt giống cho vụ xuân và vốn liếng trùng tu."

"Sau đó, sau đó..." Giọng nói An Ngọc Noãn có chút run rẩy, "Nhân cơ hội này, rõ ràng tro cốt của phụ thân ta vẫn chưa lạnh, mà Phong gia đã dám ép gả. Nếu không phải vì dịp cày bừa mùa xuân sắp tới, đất nước thiếu lương thực, thì sao mẫu thân lại chịu ấm ức gả cho cái tên khuyết tật xấu xí kia!"

Tên khuyết tật xấu xí mà nàng ta vừa nói, chính là Phong Tuyên Văn, cha của An Khả Tâm.

Trước đây nhìn bức họa, ta đã cảm thấy An Chiêu Loan không hề có tình cảm với Phong Tuyên Văn rồi, ta còn thấy kỳ quái, thân là một quân chủ anh minh, tâm cao khí ngạo, cho dù có bị nhện tình thao túng, với cá tính của bà, cũng tuyệt đối không để mình bị người ta đe dọa. Vậy cuối cùng tại sao lại đồng ý gả cho một kẻ như vậy chứ.

Nhưng hiện tại, mọi thứ đều rõ ràng.

Cuộc chiến khiến Phong gia được lợi, vươn lên thành đế quốc mạnh nhất đại lục, bọn họ muốn gây ảnh hưởng cho hai nhà khác, nên gả Phong Tuyên Nhược cho Lăng Hải Lưu, đẩy Phong Tuyên Văn tới chỗ An Chiêu Loan. Muốn đảm bảo con cháu nối dõi đều mang huyết thống của Phong thị.

Nhưng dưa ép chín không ngọt, hai cuộc hôn nhân này, nhìn từ góc độ tình cảm cá nhân đều thất bại. Lăng Hải Lưu thì trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, phu thê An Chiêu Loan thì tương kính như tân.

Còn vụ gian díu giữa An Chiêu Loan và Lăng Hải Lưu, ta đoán, lúc đó, có khả năng không thể trách Lăng Hải Lưu được, mà là An Chiêu Loan ôm lòng căm hận Phong gia, nên mới làm vậy để trả thù.

Chỉ là, bà qua đời quá sớm, không ngờ đứa con gái sinh ra từ một đêm mây mưa, tương lai lại thành hôn với nhi tử của Lăng Hải Lưu.

Sai lầm một khắc, liên lụy tận hai đời.

Lúc này Phong Gian Nguyệt rốt cuộc cũng phản ứng lại, hắn kinh ngạc hỏi: "Nói như vậy, kẻ dụ ta xuất hiện ở chỗ này cũng là An quốc chủ cố ý sắp đặt?!"

Ta gật đầu: "Địa điểm đàm phán... Quả thực là do nàng ta chọn."

Bên cạnh Lăng Thanh Vân có Hồng Trọng, ta tin dưới trướng An Ngọc Noãn nhất định cũng có ám vệ bí mật, có lẽ Phong Gian Nguyệt và Sở Đinh Lan đã bị người ta nhắm tới từ lâu, nhất cử nhất động đều bị họ theo dõi.

Chỉ cần bắt cóc Sở Đinh Lan, dẫn dụ Phong Gian Nguyệt tới nơi này, kế hoạch của nàng ta sẽ thành công một nửa:

Giống như bây giờ, Phong Gian Nguyệt đâm Lăng Thanh Vân một kiếm, tuy cũng có thể coi là vô tình đạt ý, nhưng cho dù hắn không đâm một nhát, chỉ cần vạch trần lịch sử đen của Lăng Thanh Vân trước đám đông, cũng khiến Lăng Thanh Vân chịu một đả kích không thể xóa nhòa. Lượng tin tức như quả bom này một khi ném xuống, gần như không thể nào giải quyết dễ dàng. Đám đông đánh trống reo hò, nếu Phong gia không tuyên bố báo thù cho cô mẫu, lật đổ Lăng Thanh Vân, thì Lăng Thanh Vân cũng sẽ tuyệt nhiên không thừa nhận, lùng bắt Phong Gian Nguyệt hòng trả đũa, cũng có thể, cả hai trường hợp ấy cùng xảy ra.

Cho dù, Phong Gian Nguyệt từng ầm ĩ với ca ca một trận, nhưng nói đi nói lại, hắn vẫn là Nhị công tử Phong gia, trước kia hai nhà Phong Lăng đã tích đầy mâu thuẫn, gần như lúc nào cũng phỏng đoán ác ý về đối phương, cuối cùng chia một người một nẻo.

Chỉ cần hai nhà Phong Lăng trai cò đánh nhau, An thị sẽ ngư ông đắc lợi, chẳng những thuận lợi mọi bề, tuồn bán vật tư cho hai nước mà còn mang danh trung lập, trở thành đối tượng được hai nhà tranh giành, địa vị cứ thế nâng dần lên.

Đây có lẽ chính là kế hoạch của "tỷ tỷ", chỉ có điều, hình như nàng ta không ngờ, cho dù Phong Gian Nguyệt đã đâm Lăng Thanh Vân một nhát, nhưng được ta hòa giải, hai người vẫn hòa bình một thời gian. Nên nàng ta không thể không hạ mình, dẫn bọn ta tới cầu treo. Có khả năng, kế hoạch xử lý Phong Gian Tuyết cũng đã tính toán xong.

Chỉ cần bọn ta chết hết, mọi chuyện trắng đen chẳng phải đều tùy nàng ta sao?

Bởi vì hai nhà Phong Lăng đã sớm có mâu thuẫn, nên một khi xảy ra chuyện, họ sẽ đồng thời quay giáo về phía đối phương. Một khi chiến tranh nổ ra, An thị vẫn có thể nhân cơ hội hỗn loạn để tiến quân, thu lợi từ đám cháy. Lăng thị mất đi quốc chủ, tám phần sẽ đồng tâm hiệp lực với An gia, còn Phong thị như rắn mất đầu, dù không bị đánh bại ngay lập tức, nhưng sức mạnh cũng sẽ giảm sút đáng kể. Đến lúc đó, An gia sẽ có ảnh hưởng nhất đại lục, hoặc ít nhất cũng có thể tấn công vào Tam Sơn, chiếm giữ vị trí quan trọng này.

Chiến tranh đương nhiên sẽ mang tới thảm họa, nhưng đối với An thị đang bị chèn ép như con ếch luộc trong nồi, An quốc đã không còn, thì nàng ta còn thiết tha gì thế giới nữa?

"An quốc chủ," Lăng Thanh Vân rốt cuộc cũng mở miệng, mất nửa ngày âm thanh mới bật ra cổ họng, thậm chí nghe còn có chút thống khổ, "Tỷ hận hai nhà Phong Lăng, nên mới hận ta, hận cả Phong Gian Nguyệt, ta có thể hiểu, nhưng còn Khả Tâm, nàng ấy là muội muội của tỷ!"

Bàn tay giơ kiếm của An Ngọc Noãn dừng trên dây xích, nàng ta cười lạnh: "Lăng quốc chủ, huynh nói câu này, không cảm thấy xấu hổ sao?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com