Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 86: Mây Đen Vần Vũ



Thiết bị động lực của cỗ máy bị ta đẩy lên mức tối đa, con rối khổng lồ chạy nhanh về hướng xuất phát ban đầu.

Trước con quái vật khổng lồ, người Dạ trên mặt đất trông thật nhỏ bé, chỉ cần dẫm bàn chân cỡ lớn xuống, bọn họ sẽ buộc phải tản ra. Có người hoảng loạn lạc vào biển cát hoang vu, giống như con kiến rơi vào cái bẫy của kiến sư tử, chỉ trong phút chốc đã bị cát nuốt chửng.

Bình minh bắt đầu le lói nơi chân trời, ánh sáng nhạt nhòa như bụng cá trắng. Từ xa đã thấy lửa trại cháy âm ỉ tại các đại doanh.

Nhưng, đúng lúc này, ta vội vàng phanh một chân lại.

Bởi vì trên mặt đất có một nữ tử rũ rượi, bạch y lấm lem, dáng vẻ tiều tụy đáng thương, chính là Sở Đinh Lan!

Mấy người bọn ta bất giác liếc sang Phong Gian Nguyệt, hắn nhỏ giọng nói: "Cứu nàng ấy..."

Cũng phải, bọn ta đã cứu An Ngọc Noãn lên đây, chút mâu thuẫn nhỏ giữa ta và Tiểu Vương chẳng đáng gì. Thế là, ta bèn điều khiển con rối, vươn bàn tay khổng lồ, đưa nàng ấy vào trong gian điều khiển.

Lúc này, gian điều khiển đã vô cùng chật chội, Sở Đinh Lan bị dồn đến sát cửa khoang, thậm chí còn không thể duỗi thẳng tay, phải khoanh lại sau lưng.

"Đinh Lan, nàng không sao chứ?" Phong Gian Nguyệt đang ôm ca ca trong lòng, nên chỉ có thể hỏi nàng bằng giọng điệu quan tâm, "Sao một mình nàng lại ở đây?"

"Ta, ta bị người khác bắt cóc. Nhưng đã nhân lúc bọn họ lơ là, tự chạy trốn khỏi đó."

Sự chú ý của ta đều dồn vào cỗ máy, nhưng nghe câu trả lời ngập ngừng, trong lòng bỗng hiện lên một dấu chấm hỏi: Không đúng, kẻ bắt cóc Sở Đinh Lan là ám vệ của An thị. Sau đó mới lạc vào tay người Dạ, tại sao nàng ấy lại ấp úng, không nhắc tới vậy.

Đúng lúc này, bên trong tượng thần đột nhiên truyền đến một âm thanh cực kỳ chói tai, giống như kim loại xẹt qua đầu gỗ, chẳng khác gì tiếng còi báo động trong căn phòng hiện đại, mấy người trong gian điều khiển vô thức bịt tai lại. Ngay sau đó, ta đột nhiên cảm thấy cơ thể bị nghiêng mạnh, con rối khổng lồ giơ một chân ra, rồi không còn cử động nữa.

Cửa khoang rung lắc rồi bật mở, Sở Đinh Lan rơi xuống đất. May mà bên dưới chỉ toàn cát, nên nàng ấy không bị thương nặng. Chỉ là, trong chớp mắt, mấy chục tên người Dạ từ xung quanh lao tới, bọc lấy nàng ấy.

Phong Gian Nguyệt sợ tới mức hô lên một tiếng, nhưng cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bọn ta.

Ta nhìn ra khỏi cửa sổ nơi lồng ng.ực con rối, Dạ Hoa phu nhân xuất hiện giữa đám người Dạ, bà ta cầm roi dài, cao giọng: "Làm tốt lắm, đây mới là Dạ cơ của chúng ta!" Sau đó, đám người Dạ xung quanh cũng đồng loạt hô lên, khoác cho Sở Đinh Lan một bộ áo choàng tua rua ngũ sắc.

Mấy người bọn ta đều mông lung, chuyện gì vậy chứ?

Phong Gian Nguyệt nhìn xuống, hắn vịn tay vào cửa sổ, hét lên một tiếng đứt ruột gan, "Đinh Lan!!"

Dường như Sở Đinh Lan cũng nghe thấy tiếng hắn gọi, nàng chỉ ngẩn ra nửa giây rồi hét to vào không trung: "Ta không còn cách nào khác, ta thật sự không còn cách nào khác!"

Dạ Hoa phu nhân đứng chắn phía trước, nói: "Dạ cơ đại nhân, người vừa vạn tổ quy tông, tốt nhất vẫn nên vứt bỏ chuyện cũ thì hơn."

Nói xong, bà ta lại giơ roi làm kiếm, như thể đang khích lệ sĩ khí cho tộc nhân: "Bây giờ chúng ta đã tìm thấy "Dạ cơ", đại nghiệp của quân vương sắp thành! Hãy để vinh quang của Dạ tộc thiêu rụi tất cả những kẻ đã làm hại chúng ta!!"

Chuyện đã tới nước này, ta cũng mơ hồ hiểu ra tất cả, nhưng tình thế hiện tại không cho phép bàn luận thêm.

An Ngọc Noãn vẫn trầm mặc từ đầu tới cuối, che vết thương trên bụng, nghiến răng nói: "Vừa rồi nàng ta... đã khởi động cơ chế tự hủy trong tượng thần..."

Ta: "..."

Lăng Thanh Vân: "..."

Cả bọn bước vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, muốn tiếp tục ở trên con rối này cũng không được, nhưng mất đi tấm khiên này, với tình trạng già nua yếu ớt hiện tại, bọn ta sẽ bị đám người Dạ phía dưới bao vây ngay lập tức.

Lúc này, ta đột nhiên nhớ ra, trong nguyên tác, Phong Gian Nguyệt từng sử dụng trận Bạch Nhạn hai lần, nói cách khác, hắn vẫn có thể khởi động thêm một lần nữa!

Ta cấp tốc nhìn về phía Phong Gian Nguyệt, chính bản thân hắn cũng hiểu, tình thế hiện tại dù có hơi mạo hiểm, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Đàn chim bạch nhạn được triệu hồi, bay kín cả trời, chúng mang theo những tiếng kêu thê lương xé lòng. Chở mấy người bọn ta vượt qua đoạn đường ngắn cuối cùng, chênh vênh giữa ranh giới của sự sống và cái chết, chiến tranh và hòa bình.

Người Dạ phóng tiễn đuổi theo, bắn trúng một số con bạch nhạn, nhưng cuối cùng, bọn ta cũng đến gần doanh trại.

Binh lính trong doanh trại đều chạy ra, chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu, nhất thời giơ hết đao kiếm lên. Cũng may, mặc dù hơi chật vật, nhưng quốc chủ ba nhà đều tiếp đất, hơn nữa vẫn còn trong trạng thái tỉnh táo. Tránh chuyện hiểu lầm lẫn nhau.

Ta quay đầu nhìn lại, vẫn thấy bức tượng thần ở phía xa xa, nó đã phát nổ, tựa như một quả cầu lửa ở phía sau. Nhưng ở khoảng cách này, trên mảnh hoang mạc mênh mông, dáng vẻ to lớn ấy bỗng nhỏ bé đến nao lòng. Khung cảnh đó khiến lòng người không khỏi dâng lên cảm giác "niệm thiên địa chi du du, độc sàng nhiên nhi thế hạ (1)".

(1) Trích Đăng U Châu đài ca của Trần Tử Ngang, nghĩa là: Phía trước không thấy được người xưa, phía sau cũng chẳng thấy ai đến.

Ba vị quốc chủ lập tức ban lệnh chuyển thế phòng thủ sang thế tấn công, phái đội quân nhỏ tiến vào thành Vạn Quốc, truy tìm những người Dạ còn lại.

Nhưng ta đoán, hiệu quả sẽ chẳng khá khẩm đâu, nhóm người Dạ cũng biết, một khi bọn ta tìm được đội quân, nhất định sẽ bao vây tấn công bọn họ, cho nên đã nhanh chóng rút lui khỏi hang động. Đường hầm rắc rối phức tạp, bọn ta muốn truy lùng, chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Trong lúc chờ tin tức, thời gian cứ thế chầm chậm trôi từng phút từng giây.

Ba vị quốc chủ đều được xử lý vết thương trên người, Lăng Thanh Vân và An Ngọc Noãn rốt cuộc vẫn còn trẻ, vết thương cũng không phải trí mạng. Chỉ có Phong Gian Tuyết, cho dù đã dùng phương thuốc tốt nhất, nhưng đến mắt thường cũng có thể nhìn ra, sinh mệnh của hắn đang có chuyển biến xấu, hắn nửa tỉnh nửa mê, tới gần trưa mới mở mắt ra một lần.

Ta phát hiện tinh thần hắn hình như đã khá lên một chút, trong lòng vừa kịp sung sướng thì Lăng Thanh Vân lại lắc đầu, trầm giọng thì thầm bên tai: "Hồi quang phản chiếu..."

Phong Gian Tuyết nằm trên chiếc sập hành quân, hắn vươn một tay xoa xoa đầu Phong Gian Nguyệt, mỉm cười: "Gian Nguyệt, lâu rồi không gặp..."

Câu này khiến mũi ta cay cay, trước đây đôi huynh đệ bọn họ vì hiểu lầm không đáng có, nên phải xa cách lâu tới vậy, nhưng bây giờ gặp nhau, lại phải đối diện với sinh ly tử biệt.

Phong Gian Nguyệt khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, ngũ quan anh tuấn gần như đều méo mó.

"Ca, ca... Cố một chút, huynh sẽ không sao cả... Đệ sẽ bắt độc phụ mắt mù đó lại, báo thù cho huynh..." Hắn nghẹn ngào, nói năng lộn xộn.

Phong Gian Tuyết cố gắng mở to mắt, nhìn hắn, rồi nằm trên giường lắc lắc đầu: "Tình cảm vốn dĩ là tự nguyện, nếu đã đánh cược thì phải dám chịu thua, ta không hận nàng ấy."

Vậy mà sau đó Phong Gian Tuyết còn khẽ mỉm cười: "Gian Nguyệt à, ta không cho đệ hành động theo cảm tính, không ngờ, bây giờ bản thân lại thua trong tay một nữ nhân, có phải rất nực cười hay không..."

Phong Gian Nguyệt không trả lời, chỉ có tiếng nức nở.

"Thôi, đừng nói nhiều nữa," Phong Gian Tuyết cầm một tay Phong Gian Nguyệt, chống nửa người dậy.

Môi hắn đã tái nhợt, khuôn mặt vàng vọt, trong phòng tràn ngập mùi ngọt tanh, gần như đều từ máu của hắn, nhưng Phong Gian Tuyết vẫn chống đỡ chút tôn nghiêm cuối cùng của bậc quốc chủ, cổ họng phát ra âm thanh nhỏ bé yếu ớt, nhưng rất chân thành và quả quyết.

"Chư khanh ở đây đều là nhân chứng. Cô không có con cái, nên truyền ngôi cho vương đệ Phong Gian Nguyệt, Gian Nguyệt văn võ song toàn, khắp thiên hạ không có người thứ hai, chỉ là tâm tính đơn thuần, không rành thế sự... Mong các khanh đồng tâm hiệp lực, phò tá Gian Nguyệt như phò tá cô, như vậy khi xuống dưới suối vàng, cô cũng có thể nhắm mắt..."

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người ở đây đều đỏ ngầu hai mắt, khuôn mặt đậm vẻ bi thương. Phong Gian Nguyệt nắm tay áo ca ca mình, gào khóc: "Ca! Ca! Đệ không cần vương vị, đệ muốn huynh sống..."

Khóe môi Phong Gian Tuyết cuối cùng cũng khẽ cử động: "Gian Nguyệt, đệ nên trưởng thành rồi..."

Chữ cuối cùng chưa kịp dứt, ngón tay hắn đã trượt khỏi mặt Phong Gian Nguyệt, rơi xuống mặt đất..

Tiếng bi ai vang vọng khắp nơi. Phong Gian Nguyệt cũng khóc đến mức lạc cả giọng.

Ta đứng trước mặt mọi người, trong lòng chua xót, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Ai mà không muốn mãi mãi ngây thơ hồn nhiên chứ, kẻ nào không mong trở về vẫn là thiếu niên năm ấy.

Chỉ là thế giới này luôn ép con người ta gánh vác trách nhiệm, ép họ phải trưởng thành, trở thành một người lớn phức tạp chỉ trong một đêm.

...

Trong khoảnh khắc bi thương, một tin chấn động hơn nữa bất ngờ truyền đến: Phía xa, một con thanh điểu bay vào doanh trại, chiếc đuôi dài đã rụng, bộ lông xanh biếc loang lổ vết máu.

An Ngọc Noãn kinh hãi, để con thanh điểu đậu trên cánh tay.

Dưới chân nó có thư, là tướng lĩnh biên cương An thị gửi đến.

Mở thư ra, bên trong là nét chữ thảo, được viết bằng máu.

Quân hoàng Dạ tộc đã xuất binh, ngóc đầu trở lại, đội quân biên giới hưởng thụ mấy chục năm hòa bình không kịp đề phòng, thất bại liên tiếp, năm thành trì thất thủ. Không chỉ An thị, lãnh thổ của Phong thị cũng nằm trong phạm vi tấn công. Bức huyết thư này được viết khi thành trì thứ sáu đã hết đạn cạn lương, nhằm báo tin về Trung Nguyên, sớm ngày chuẩn bị.

Đọc xong thư, tất cả mọi người đều bàng hoàng, như rơi vào hầm băng.

Đúng như Dạ Hoa phu nhân nói, Dạ tộc chưa bao giờ từ bỏ ý định báo thù.

Bất kể bọn ta có bằng lòng hay không, tiếng còi báo động đã vang lên một lần nữa, mây đen chiến tranh phủ kín khắp lục địa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com