Trong lúc Phong Gian Nguyệt, Lăng Thanh Vân giằng co với Dạ Hoa phu nhân, ta đã nhân cơ hội lách ra sau lưng, bò lên cầu đá nổi.
Hình như hai người bọn họ cũng nhận ra mục đích của ta, nên cố ý đứng đằng trước nói chuyện, làm loạn thính giác của Dạ Hoa phu nhân, để ta thuận lợi bò lên cầu đá nổi, càng ngày càng tiến gần "hòn đảo" giữa dòng suối, nơi có pho tượng thần ngự trị.
Trước đó ta từng nói, cầu đá nổi không phải một con đường thẳng bình thường, mỗi bước đi đều dựa theo phán đoán, có phiến dẫn đi vòng vèo, thậm chí có phiến còn là bẫy rập, chỉ cần đặt chân lên là sẽ ngã xuống.
Lúc này, ta bắt đầu đứng trước lựa chọn, đối diện là hai viên đá đen, một trái một phải, viên nào cũng cần nhảy lên mới có thể vượt qua. Nhưng, ta không biết con đường nào mới là đúng, nên nhất thời cứ nhìn chằm chằm, rồi dần ngây ra.
Dòng suối sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên, mồ hôi trên thái dương chảy xuống, ta ngước mắt, khẽ nhìn về phía trước, lúc này bức tượng khổng lồ đã ở ngay trước mặt, tựa như một ngọn núi đồ sộ, đôi mắt ưng sắc bén nhìn từ trên xuống dưới, khiến người phàm như ta không nhịn nổi mà tự thấy bản thân thật nhỏ bé.
Đúng lúc này, ta đột nhiên nghe thấy phía sau truyền lên một tiếng, "Cẩn thận!"
Ta kinh hãi quay đầu, hóa ra Dạ Hoa phu nhân rốt cuộc cũng phát hiện mánh khóe của bọn ta, bà ta quay đầu lại, chĩa nỏ độc về phía ta.
Vậy càng chứng tỏ kế hoạch của bọn ta đã đi đúng hướng, bà ta thà từ bỏ việc bảo vệ bản thân, chứ không muốn để ta tới gần tượng thần!
Chỉ trong một phần mười giây, ta đã ý thức được, hai bên đã rơi vào trạng thái cân bằng.
Mấu chốt của cán cân này chính là "phán đoán".
Tựa như thủ môn bắt penalty, nếu đợi đến khi cầu thủ sút bóng mới phản ứng thì đã muộn. Hiện tại, cả ta và Dạ Hoa phu nhân đều là thủ môn lẫn cầu thủ.
Nếu ta bất động, chờ bà ta bắn tên rồi mới né thì chắc chắn không kịp. Ta bắt buộc phải quyết định nhảy sang bờ bên kia ngay bây giờ, cược vào xác suất bà ta đoán hướng sai. Dạ Hoa phu nhân cũng thế, đặt cược vào hành động tiếp theo của ta, mới nhắm nỏ chuẩn xác.
Đúng lúc này, Phong Gian Nguyệt bỗng hô to một tiếng: "Bên phải!"
Ta kinh hãi, khi con người đang không biết lựa chọn thế nào, họ thường vô thức nghe theo mệnh lệnh.
Nhưng, cùng lúc đó, ta chợt nghe thấy một mệnh lệnh khác, là giọng của Lăng Thanh Vân.
"Back!"
Âm thanh có vẻ hơi chậm, nhưng trong tích tắc ấy, ta đã nhận ra sự phối hợp giữa hai người họ.
Không biết bọn họ đã ra hiệu, thương lượng với nhau như thế nào, nhưng rõ ràng mệnh lệnh của Phong Gian Nguyệt chỉ là giả, mệnh lệnh của Lăng Thanh Vân mới là ám hiệu thật.
Đề phòng kẻ địch nghe thấy, cái tên này, vậy mà còn dùng cả tiếng Anh...
Thế là, ta tức tốc nhảy lùi về phía sau, gần như cùng lúc đó, chiếc nỏ lóe lên ánh sáng màu xanh vụt qua không trung.
Ta đứng trên phiến đá phía sau, lảo đảo vài bước mới giữ được thăng bằng. Lúc nhìn về phía trước, bỗng không khỏi rùng mình.
Phiến đá nổi bên phải rung chuyển dữ dội, sụp đổ rồi chìm xuống nước, sôi ùng ục, tạo thành vô số bọt khí. Nếu vừa nãy ta nhảy sang đó, chắc chắn giờ đã ngã xuống dòng nước nóng bỏng, biến thành một quả trứng luộc.
Nhưng còn bên trái? Cũng không an toàn, mũi tên cắm phập vào phiến đá bên trái, đuôi tên vẫn còn rung rinh. Nếu chọn hướng đó, ta cũng sẽ biến thành một xiên thịt nướng.
Bên phải là bẫy, bên trái bị mũi tên chặn đường, ván cờ này, vốn dĩ Dạ Hoa phu nhân đã ở thế bất bại.
Chỉ là bà ta không thể ngờ, Lăng Thanh Vân lại bảo ta nhảy về chỗ cũ.
Nhưng hiện tại, thế cân bằng đã bị phá vỡ, bà ta mất đi vũ khí uy hiếp, ta bắt đầu thừa thắng xông lên, nhảy sang hòn đá bên trái—— nơi đó vừa bị mũi tên bắn trúng, chứng tỏ nó không hề bị sụp. Ta lướt qua chướng ngại vật cuối cùng, vòng ra đằng sau bức tượng.
Quả nhiên, nơi đó có một cánh cửa, đủ cho con người ra vào.
Ta trèo thẳng một hơi, bên trong bức tượng là một không gian khổng lồ, khu vực giữa ngực hình như là buồng điều khiển, phía trước có ô cửa bằng pha lê, nhìn thông ra bên ngoài. Hai bên tay có cần điều khiển, trông như ly hợp hay là cần số gì đó.
Ta đã từng nhìn thấy bản thiết kế một lần, dùng toàn bộ sức lực kéo một cần khống chế, bức tượng đột nhiên phát ra tiếng nổ và bắt đầu di chuyển.
Đúng như suy đoán của ta, "mẫu thân" An Chiêu Loan, đã thiết kế một Gundam (1) phiên bản cổ đại...
(1) Là dòng sản phẩm truyền thông khoa học viễn tưởng được sản xuất bởi Sunrise, dòng sản phẩm này xoay quanh những người máy khổng lồ.
Mọi người bên dưới nghe thấy tiếng nổ, kinh ngạc tới ngây người, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn ta, dưới góc nhìn của ta, bóng cánh ưng khổng lồ của pho tượng bao trùm lên bọn họ.
Dưới sự điều khiển của ta, con rối khổng lồ đưa một chân, vượt qua dòng suối sôi ùng ục.
Ta thấy Lăng Thanh Vân há hốc miệng, không thể tin nổi, miệng phun ra một tràng: "Oh my lord, what did you do in your last life!"
Ta đứng trong gian điều khiển, đáp lời hắn: "Ta học đại học chuyên ngành thiết kế cơ khí, tin hay không tùy chàng, hơn nữa trong những năm tháng trải qua nhân sinh phong phú, ta cũng đã học lái máy xúc từ đệ đệ của nhị di phu!"
Mặc dù thao tác chưa thuần thục, làm bức tượng y hệt vị thần Ấn Độ này cứ vặn vẹo như tập yoga, nhưng bước cao bước thấp vẫn là một bước tiến vĩ đại của nhân loại, ta rốt cuộc cũng vươn tay thành công, kéo Phong Gian Nguyệt, Lăng Thanh Vân và Phong Gian Tuyết đang bất tỉnh lên..
Không cần phải nói, lúc này động tĩnh đã vô cùng lớn, đánh động tới tất cả người Dạ bên trong. Dạ Hoa phu nhân cũng la lên, cánh cổng mở toang, vô số võ sĩ mặc áo đen xông vào, bắt đầu tấn công cả bọn.
Tuy nhiên, những đợt tấn công yếu ớt của con người chẳng khác gì những vết muỗi đốt trên cơ thể khổng lồ của con rối gỗ.
Ta thao tác càng lúc càng thuần thục, điều khiển con rối nắm tay lại, đấm mạnh xuống mặt đất, từ bên dưới trông lên chẳng khác nào Như Lai Thần Chưởng. Mỗi nơi nó đi qua, bụi đất đều bay mù mịt, tiếng kêu kinh hãi vang vọng, cây cột thạch nhũ cũng bị một chưởng đánh gãy.
Vậy nhưng, ta vẫn không có tâm trí nào đặt vào trận chiến, so với âm mưu đáng sợ đằng sau, bây giờ tiêu diệt một số người Dạ này, căn bản chẳng thấm vào đâu. Thế là ta điều khiển bức tượng thần kia, giơ cả hai tay lên. Nơi đây vốn là một hang động dưới lòng đất, cú giơ tay này đã làm vỡ lớp đất đá yếu ớt, khiến cát bụi rơi xuống như mưa.
Ta bất chấp tất cả, chống hai tay xuống, đu lên giống như xà đơn. Bỏ lại đám võ sĩ kêu gào khóc lóc, lực bất tòng tâm ở phía sau.
Ra khỏi động ngầm, trở lại mặt đất, bắt gặp cơn gió mát thổi qua, ánh trăng chiếu rọi, ta thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ những điều bình dị như vậy lại khiến lòng người kích động đến thế.
Đúng lúc này, ta chợt chú ý, dưới ánh trăng có một bóng xanh xanh, nàng ta đang bị mười tên hắc y bao vây.
Ta nhận ra, đó là An Ngọc Noãn. Chúng ta vừa mới bị nàng chơi một vố lớn, đao kiếm giao chiến. Nhưng lúc này, rõ ràng nàng ta bị người Dạ phục kích, ám vệ bên cạnh đã chết hết, mỗi bước chân đều loạng choạng, lảo đảo.
Ta quay lại, liếc mắt nhìn Lăng Thanh Vân một cái, sắc mặt hắn có chút khó nói, nhưng vẫn thấp giọng: "Cứu nàng."
Ta cũng hiểu rõ. Giờ phút này, ân oán cá nhân đều phải bỏ qua. Nếu không ai kịp về đúng thời hạn, ngọn lửa có thể sẽ gặp phải thùng dầu.
Thế là ta bèn điều khiển bức tượng tiến lên, tung một chưởng, đánh tan đám người Dạ.
Cách một khoang điều khiển, ta đối diện với "tỷ tỷ" trong bóng đêm, nàng ta ngẩng đầu, miệng hơi há ra, biểu cảm rất khó hình dung, cơ thể thậm chí còn khẽ run rẩy, đây là tác phẩm mà mẫu thân "bọn ta" để lại, là ưng thần khổng lồ mà Dạ tộc tôn sùng, ta không đoán được, nội tâm nàng ta đang kích động hay là kinh sợ.
Ta vươn hai ngón tay, "nhặt" nàng ta lên, sau đó đưa vào khoang điều khiển.
Mấy người bọn ta vừa mới chạm mặt, lúc này lại tề tụ ở đây, không khí nhất thời có chút khó tả.
Ta và Lăng Thanh Vân để cho nàng ta một chút không gian vừa là tôn trọng, vừa là phòng bị, Lăng Thanh Vân ấn một tay lên chuôi kiếm, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
An Ngọc Noãn thở d.ốc, nửa thân áo xanh đã nhuốm đầy máu, mắt thường cũng thấy trên làn da trắng như ngọc lạnh có vết thương. Sau một lúc lâu, nàng ta cúi đầu, cất giọng khàn khàn: "Ngoại xâm chưa xong, huynh đệ tương tàn, ta hận bản thân ngu ngốc..."
Từ vẻ mặt đến âm thanh đều là nỗi xấu hổ và phẫn uất khó nói thành lời, hình như nàng ta đã biết được toàn bộ ngọn nguồn, nhận ra tất cả mọi người đều đã vướng vào cái bẫy của Dạ tộc. Và nàng ta chính là kẻ châm ngòi, để cho dịch bệnh lan tràn, vì quyền lực của An thị, khiến cả đại lục chìm trong hỗn loạn, vô tình trở thành chiếc quạt trong lò, thúc đẩy kế hoạch cho Dạ tộc.
Con người luôn luôn căm hận Dạ tộc, quyết thề báo thù cho phụ mẫu như An Ngọc Noãn, còn có gì khiến nàng ta cảm thấy châm chọc, đau đớn hơn sao?
Việc đã đến nước này, trách móc nặng nề thêm cũng vô ích, Lăng Thanh Vân chỉ thở dài một hơi.
Lúc này, Phong Gian Nguyệt đang ra sức cầm máu cho Phong Gian Tuyết chợt cất tiếng nghẹn ngào: "Khả Tâm, muội mau lên! Ca ca ta sắp không chống cự nổi rồi!"