Đinh Vĩnh Bình không ngờ cô lại dễ nói chuyện như vậy, vô cùng vui vẻ nói: "Cám ơn em Liên Kiều, em thật sự quá giỏi, vậy em có thuốc trị mụn không?"
Xe vừa lái đi được một lúc thì mặt cô ta hết ngứa, trên mặt không còn nổi mụn nữa, thật sự rất tuyệt vời.
Cô ta nhìn vào gương rất lâu, không tin đó là sự thật.
Liên Kiều lấy từ trong túi ra một cái chai nhỏ, nói: “Cho chị cái này đi."
Đinh Vĩnh Bình mở hộp ra ngửi ngửi, một mùi thơm tươi mát xộc vào mũi: "Đây là cái gì?"
Liên Kiều chỉ vào mấy cái mụn trên trán Đinh Vĩnh Bình: "Thuốc trị mụn, nguyên chất tự nhiên, an toàn và đảm bảo, tôi cũng đang dùng."
Đinh Vĩnh Bình nhìn làn da trắng như ngọc của cô, vô cùng ghen tị: “Em không có mụn a.”
Liên Kiều sờ lên mặt, cảm giác rất tuyệt, cô đã dành rất nhiều thời gian để chăm sóc.
Cô cũng đã sử dụng các sản phẩm chăm sóc da mua ở cửa hàng nhưng sau khi sử dụng được vài ngày, cô cảm thấy chúng không đủ dưỡng ấm, cô đã thử qua tất cả các loại kem dưỡng ẩm trên thị trường nhưng không có loại nào đạt tiêu chuẩn của cô.
Cô thực sự không còn cách nào khác, chỉ đành tự mình ra tay để có cơm no áo ấm.
Làm sản phẩm chăm sóc da rất tẻ nhạt, vốn dĩ cô muốn trộm lười biếng, đi mua sản phẩm làm sẵn, nhưng hiện thực nói cho cô, chuyện này là không thể.
“Lúc tôi mới đến thủ đô, do không quen với môi trường nên bị nổi ít mụn. Tôi tự điều chế một ít thuốc mỡ, bây giờ đã khỏi rồi, cũng không để lại sẹo nữa.”
Đinh Vĩnh Bình thích làm đẹp và ăn diện từ khi còn nhỏ, cô ta có cả núi sản phẩm chăm sóc da ở nhà nhưng da cô ta vẫn luôn xuất hiện vấn đề, chuyện này làm cô ta lo lắng muốn chết.
Cô ta ghen tị nhìn gương mặt trắng nõn căng mọng của Liên Kiều và nói: "Thật sự không để lại sẹo, cũng là do dùng loại thuốc mỡ này à?"
"Ừm." Liên Kiều cẩn thận nhìn da đối phương, trang điểm quá dày, nhìn không rõ.
"Tuy nhiên, để dưỡng da thì phải đắp nhiều mặt nạ và dưỡng ẩm nhiều hơn. Tốt nhất là dùng ít mỹ phẩm hơn, dù có sử dụng cũng phải lau sạch bằng dầu tẩy trang chuyên dụng, nếu không bụi bẩn sẽ đọng lại trên da".
Hai mắt Đinh Vĩnh Bình sáng lên, đẩy Đỗ Hành đang cản ở giữa ra: "Chờ một chút, Liên Kiều, em nói mặt nạ gì cơ? Dầu tẩy trang là cái gì? Em nói cẩn thận chút."
Đứng trước cái đẹp, lục thân không nhận*!
Đỗ Hành ngơ ngác, tình huống gì đây? Bị ghét bỏ rồi?
Lần đầu tiên trong lịch sử anh ta bị Đinh Vĩnh Bình đẩy ra!
Những người khác lại càng kinh ngạc hơn, ôi, chuyện lạ thế gian!
Liên Kiều là chuyên gia về mảng làm đẹp, cô đã từng nghiên cứu về các thương hiệu lớn: "Dầu tẩy trang dùng để tẩy lớp trang điểm, cái này rất quan trọng, còn một điều nữa là phải bôi kem chống nắng, nếu không sẽ dễ bị lão hoá đi.’”
Đinh Vĩnh Bình lo lắng sờ sờ mặt: "Kem chống nắng là cái gì?"
Liên Kiều sửng sốt một chút, xoa xoa lông mày, cô quên mất ở thời điểm này không còn có những khái niệm đó, huống chi là những thứ cụ thể.
Cô phổ cập ngắn gọn về kiến
thức chăm sóc da, nghe xong hai mắt của Đinh Vĩnh Bình sáng lên, vô cùng say mê.
Cô ta biết cách làm sạch và cấp ẩm da mặt, nhưng còn cách tẩy trang hàng ngày thì cô ta thực sự không biết.
Liên Kiều đưa ra một kết luận cuối cùng: “Dù sao thì chăm sóc da là một việc rất phiền phức, chìa khoá nằm ở sự kiên trì.”
Đinh Vĩnh Bình còn hỏi thêm mấy câu, hỏi đến mức làm Liên Kiều đau đầu.
Đinh Vĩnh Bình háo hức nhìn cô: “Có lọ kem nào có thể giải quyết được mọi vấn đề về da không?”
Liên Kiều không còn gì để nói: "Không thể nào, da của mỗi người không giống nhau, mỗi loại da khác nhau lại cần những công thức khác nhau."
Đinh Vĩnh Bình cảm giác như vừa mở ra được cánh cửa của thế giới mới: "Sao em biết những thứ này thế?”
Cô biết rất nhiều thứ, không phải cô chỉ vừa mới vào nghành thôi sao?
Là Liên Thủ Chính đã dạy cô những điều này?
Chẳng trách mọi người đều nói Liên Thủ Chính là một bậc thầy đông y, y thuật có một không hai, đệ tử mới vào nghề của ông đã biết rất nhiều thứ.
Liên Kiều mỉm cười cho qua: "Ồ, tôi là con gái mà, trờ sinh thích mày mò mỹ phẩm, đợi khi nào tôi có thời gian sẽ nghiên cứu mấy thứ hay ho."
“Nghiên cứu nước tẩy trang trước đi!” Đinh Vĩnh Bình hưng phấn nắm lấy cánh tay Liên Kiều: “Xin em đó, Liên Kiều.”
Mọi người thấy vậy liền giật giật khóe môi, vừa rồi còn lạnh nhạt với nhau, bây giờ lại mở miệng gọi một tiếng "Em Liên Kiều".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Con gái ấy mà, thay đổi thất thường!
Đỗ Hành day trán, cố nhịn lại xúc động muốn kéo bọn họ ra.
Liên Kiều dường như không có bạn bè gì, chuyện này không bình thường.
Con người là động vật sống bầy đàn, cần phải xã giao, cần phải có bạn bè.
Đình Vĩnh Bình và Trình Mỹ Cẩm đều có nét kỳ quặc riêng, nhưng nhân cách của họ không có vấn đề gì.
Cho dù vừa rồi cô ta không vui nhưng cũng không cố ý làm khó Liên Kiều.
Đinh Vĩnh Bình giỏi dụ dỗ đến mức buộc Liên Kiều phải đồng ý nghiên cứu pha chế một loại dầu tẩy trang.
Cô ta vui đếy nhảy cẫng lên: “Liên Kiều, chị có thể là người đầu tiên dùng thử không.”
“Được, tôi nhớ rồi.”
Đinh Vĩnh Bình là người nóng vội, không đợi được liền nóng lòng hỏi: "Khi nào thì em có thể làm ra được?"
Liên Kiều suy nghĩ một chút, trước tiên cô phải làm xong một phòng làm việc và chuẩn bị đầy đủ dụng cụ: “Chắc là năm sau.”
Năm sau? Lâu như vậy, mặt Đinh Vĩnh Bình xị xuống, nhưng lại không dám nói gì
"Đây là địa chỉ nhà và số điện thoại nhà chị, em phải báo cho chị đầu tiên đó."
"Ok."
Trong phòng nói chuyện sôi nổi, nhưng sắc mặt Giang thiếu bên kia thay đổi liên tục, trong lòng càng ngày càng bất an.
"Cái kia, Liên Kiều, tại sao em lại bảo anh đến bệnh viện kiểm tra?"
“Có một số việc không cần phải nói rõ ràng.” Cuối cùng Liên Kiều cũng thoát được sự quấy rầy Đinh Vĩnh Bình, cô kéo tay Đỗ Hành: “Chúng ta đi thôi.”
Đinh Vĩnh Bình bĩu môi, nhưng không đuổi theo.
Đinh thiếu thấy vậy liền hỏi: "Trước giờ trong mắt em chỉ có Đỗ Hành, lần này làm sao vậy? Đồ dưỡng da quan trọng vậy hả?"
"Việc này có liên quan đến sự xinh đẹp của em! Đàn ông các anh không hiểu được tình yêu của phụ nữ đối với cái đẹp."
Đinh thiếu cạn lời nhìn trời, sự khác biệt giữa nam và nữ lớn như vậy sao?
“Đỗ Hành với mặt, em chọn cái nào?”
Đinh Vĩnh Bình do dự vài giây: "Mặt!"
Không có khuôn mặt thì lấy đâu ra đàn ông? Đừng nói đến vẻ đẹp bên trong, thế giới này đều là động vật trực quan.
Ai lại không thích những chàng trai trẻ đẹp và cô gái xinh xắn?
Đàn ông còn chuyên yêu gái mười tám đó, không phải vì yêu cái đẹp sao?
Mấy người đàn ông đều ngã ngửa, thật là một người phụ nữ ngang nghạnh.
…
Liên Kiều vừa đi vào trường, Tưởng Vân đã vội vàng chạy tới, không ngừng nói xin lỗi.
Lúc nhà họ Phương chạy tới làm loạn, Tưởng Vân đã về nhà và hoàn toàn không biết chuyện này.
Buổi sáng khi biết được sự việc, cô ấy đã vội vã chạy tới.
Liên Kiều trấn an cô ấy: "Không phải lỗi của chị, xin lỗi gì chứ?"
Tưởng Vân rất để tâm: "Dù sao chuyện này cũng là do chị gây ra, nhà họ Phương không dễ dây vào, chị lo...”
Nhớ lại chuyện trước đây, cô ấy không khỏi rùng mình.
Rõ ràng là cô ấy đã tay trắng ly hôn, nhưng vào ngày cô ấy tái hôn, mẹ Phương vẫn dẫn con gái chạy đến làm loạn, cố tình gây rối.
Bên có lỗi hét còn to hơn người khác, nhà họ Phương chính là một sự tồn tại kỳ diệu như vậy.
Tần Lộ cùng Trần Đan Bình dắt tay nhau chạy tới: “Đàn chị, đàn chị, thầy Phương bị sa thải rồi, thông báo cũng đã đăng lên rồi, đúng rồi, nhà cũng bị thu lại luôn."
Thật làm vui lòng người, mọi người vỗ tay nói hay lắm, vui như Tết, tên tra nam như chuột qua đường, người người hô đánh.