Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 109



Khóe miệng Liên Kiều hơi cong lên, tốc độ nhanh thật: "Ha ha ha, đây gọi là ác giả ác báo."

Tưởng Vân thay đổi sắc mặt: "Liên Kiều, em ra vào đều phải cẩn thận, tốt nhất nên bảo bạn cùng lớp đi cùng. Cha mẹ của Phương Bình sẽ chạy đến trường để làm loạn, bọn họ là loại người vô lý cũng chạy tới làm loạn, hơn nữa lòng báo thù cũng rất lớn.”

Trong mắt Liên Kiều lóe lên một tia lạnh lẽo nhàn nhạt: “Người bình thường không làm em bị thương được, hơn nữa bọn họ có lẽ cũng không có tâm tư đến tính sổ với em đâu.”

Phương Bình đã xui xẻo rồi, gia đình anh ta làm sao khá hơn được?

Đỗ Hành đã ra tay rồi, một khi anh ta ra tay sẽ không để lại bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào.

Liên Kiều dạo quanh khuôn viên trường, thậm chí còn đi đến bảng tin xem.

Quả nhiên, công bố rồi!

"Sao tớ có cảm giác như mọi người đang nhìn tớ với ánh mắt kỳ lạ vậy? Chẳng lẽ là ảo giác?"

Không giống ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ mà là bàn tán mập mờ.

Tần Lộ sửng sốt, cuối cùng tìm được cơ hội hỏi: "Mọi người đang đồn thổi cậu là bạn gái của Đỗ Hành! Có thật là vậy không?"

Liên Kiều trợn mắt: "Là tin giả đó."

Tần Lộ tin lời cô, cô là người kiêu ngạo tự phụ, không bao giờ nói dối.

“Vậy quan hệ của hai người là gì?”

Liên Kiều cười nhạt: “Tớ họ Liên, anh ấy cũng họ Liên, cậu nói xem là quan hệ gì?"

Trần Đan Bình khẽ nhíu mày: “Đỗ Hành họ Đỗ, không phải họ Liên.”

Liên Kiều không giải thích, chỉ thản nhiên liếc một cái: "Năm sau tôi định mở cửa hàng dược thiện, các cậu có hứng thú tới giúp tớ làm việc không?"

Tần Lộ sửng sốt: "Hả? Cậu muốn mở cửa hàng? Mở ở đâu?"

Nhà của Liên Kiều vẫn đang sửa chữa, phải mất ít nhất hai đến ba tháng.

“Ở ngay đối diện trường học, không xa lắm.”

Trần Đan Bình chủ động nói: “Ngoại trừ giờ lên lớp ra thì lúc nào tớ cũng tới giúp được.”

Tần Lộ giơ tay lên: "Tớ cũng giúp được."

Liên Kiều nghĩ tới muốn nhắc nhở một chút: "Ừm, không cần vội, cửa hàng vẫn đang sửa chữa, các cậu cứ xem xét trước đi."

Liên Kiều không bỏ qua buổi học nào, buổi sáng học xong liền đi tới căng tin ăn cơm, mặc dù là nấu chung trong một nồi lớn nhưng có một số món ăn hương vị cũng không tệ.

Ví dụ như gà hầm hạt dẻ và sườn heo om.

Ăn xong cô đi đến thư viện, ở đó có một phòng dành riêng cho các giáo sư.

Kể từ khi Liên Kiều đến đây, các giáo sư già đã không hẹn mà cùng nhau chạy tới để vây xem nữ sinh cực kỳ tài năng này, thậm chí còn đặt ra câu hỏi để kiểm tra.

Sau khi tiếp xúc với cô, họ phát hiện ra Liên Kiều còn giỏi hơn trong tưởng tượng, có thể thảo luận nhiều vấn đề học thuật với họ.

Chuyện này giống như khám phá một đại lục mới, thỉnh thoảng lại chạy đến đây thảo luận.

Liên Kiều rất thích bầu không khí này, các ý tưởng va chạm vào, có lúc sẽ va ra một ý tưởng kỳ lạ mới.

Cô đang trò chuyện vui vẻ với mấy vị giáo sư thì có bạn cùng lớp gõ cửa bước vào: "Bạn học Liên Kiều, hiệu trưởng gọi cậu qua."

Liên Kiều sửng sốt: "Có chuyện gì vậy?"

“Tôi không rõ, cậu mau qua đi.”

Liên Kiều cũng không suy nghĩ nhiều, cô thu dọn đồ đạc xong liền chạy đến phòng hiệu trưởng.

"Em chào hiệu trưởng La."

Trong phòng hiệu trưởng có ba người đang ngồi, ngoài hiệu trưởng La ra, còn có Giang thiếu tối hôm qua mới gặp và một người đàn ông trung niên.

Lúc này, người đàn ông trung niên hoài nghi quét mắt nhìn cô: “Cô ấy chính là Liên Kiều?”

Hiệu trưởng La khẽ cau mày, có hơi không thích thái độ của ông ta: "Đúng vậy, Liên Kiều, đây là ông Giang Hồng Tinh, còn đây là con trai ông ấy Giang Thế Hằng."

Giang Hồng Tinh? Cái tên này khá có đặc điểm của thời đại, nhưng người này có vẻ rất bất mãn với cô.

Liên Kiều bình tĩnh nói: "Xin chào mọi người, có chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt Giang thiếu phức tạp đến mức không thể diễn tả bằng lời, anh ta lấy ra mấy giấy chứng nhận y tế và nói: "Liên Kiều, đây là lý do em khuyên anh đến bệnh viện sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ta đã đến bốn bệnh viện nhưng kết quả vẫn như nhau, vôi hoá gan và cần phải kiểm tra kỹ hơn.

Anh ta giống như bị tạt một gáo nước lạnh, thế giới quay cuồng, người đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là Liên Kiều.

Liên Kiều không nhận chẩn đoán, cô tìm chỗ ngồi xuống: "Bác sĩ nói thế nào?"

Giang Thiếu căn bản không cảm thấy mình bị bệnh, nhưng những giấy chẩn đoán này khiến anh ta không thể phản bác được.

Anh ta muốn khóc nhưng không có nước mắt, toàn thân sụp xuống: “Bác sĩ nói là cần phải kiểm tra kỹ lưỡng, chắc là mới ở giai đoạn đầu, có thể chữa khỏi.”

“Ừ.” Liên Kiều rất bình tĩnh, như thể cô đã đoán trước được điều đó.

Một tia hy vọng lóe lên trong lòng Giang thiếu: "Em... em có cách nào chữa khỏi bệnh cho anh không?"

Cô giỏi như vậy, liếc mắt qua đã có thể nhìn ra bệnh, không biết Liên Thủ Chính đã dạy cô như thế nào.

Liên Kiều nhướng mày: “Anh không thích tôi.”

Giang thiếu thay đổi sắc mặt, anh ta đâu có biểu hiện ra ngoài?: "Sao em biết?"

Hiệu trưởng La cau mày, vừa rồi vẫn còn nói chuyện rất bình thường, bây giờ lại xảy ra chuyện gì vậy?

Cầu xin người ta giúp đỡ thì phải có thái độ cầu xin.

Thủ tục thông thường là cầm quà đi đến thăm và thỉnh cầu một cách chân thành nhất.

Nhưng đến với anh ta chạy đến đây là có ý gì? Mượn quyền của hiệu trưởng?

Đây là cầu xin sao? Là ép buộc!

Nếu biết nhà họ Giang có thái độ này thì ông ấy sẽ không gọi Liên Kiều đến đây.

Liên Kiều là người thông minh như vậy, vừa nhìn điệu bộ này sao có thể không biết là có ý gì.

"Tôi rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nhưng tôi từ trước tới hay là người rộng lượng, không so đo với anh nên cho anh một lời nhắc nhở phù hợp nhất."

Cô không hiểu sao lại bị ghét, cô cũng rất bất lực.

Giang thiếu cảm thấy chua xót trong lòng, người này rốt cuộc là ai? Ánh mắt giống như tia X, miệng cũng rất biết nói chuyện.

"Xin lỗi."

Giang Hồng Tinh không vui, con trai ông ta sao có thể thấp giọng xin lỗi một cô gái hoang dã? Cô xứng sao?

"Liên Kiều, chỉ cần cô chữa khỏi bệnh cho con trai tôi, tôi có thể trả cho cô thù lao, tiền bạc không thành vấn đề."

Mọi thứ trên thế giới này đều có thể giải quyết được bằng tiền!

Giọng điệu trịch thượng này của ông ta khiến người ta cảm thấy khó chịu, đây là điệu bộ cầu xin sao?

Liên Kiều đứng dậy phủi phủi quần áo: “Vẫn là đi mời người giỏi giang khác ddi.”

Giang Hồng Tinh tỏ vẻ không vui, nói: "Một vạn."

Liên Kiều cười khẩy, ông ta nghĩ mình là ai vậy? Giao dịch sao? Được thôi, giao dịch cũng cần phải chọn người.

Cô sẽ không phục vụ loại người vênh váo kiêu ngạo như vậy.

“Mạng sống của con trai ông chỉ đáng giá một vạn thôi sao?”

Giang Hồng Tinh sinh ra trong một gia đình quyền quý, trước giờ luôn coi thường người ngoài, càng đừng nói đến một cô gái trẻ như Liên Kiều.

“Bác sĩ nói rồi, không nguy hiểm đến tính mạng.”

Thế nên một vạn đã là giá trên trời, cứ coi như là tiền boa đi.

Liên Kiều không khỏi vui mừng nói: "Ừ, vậy đi tìm bác sĩ chữa trị đi, phải tin tưởng bệnh viện, tin tưởng kỹ thuật."

Cô thật không hiểu, ông ta coi thường cô nhưng lại phải bỏ tiền ra bảo cô chữa bệnh cho, không thấy mâu thuẫn sao?

Cũng không sợ cô làm gì đó bất chính?

Không tín nhiệm cô, lại coi thường y thuật của cô, cô không tiếp.

Ánh mắt Giang Hồng Tinh trở nên lạnh lùng: "Liên Thủ Chính và tôi là bạn bè rất tốt. Cô nói xem, nếu tôi nói với ông ấy cô không chịu cứu người thì ông ấy sẽ nghĩ thế nào? Cô vừa trở thành đệ tử của ông ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi đi.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt hiệu trưởng liền thay đổi, đây là cầu xin sao? Đây là ép buộc.

Được nuông chiều quen rồi nên khinh thường mọi người như vậy?

Ông ấy thực sự đã nhìn nhầm đối phương rồi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com