Thật ra cô cảm thấy những tri thức đại học giảng dạy cô đều đã biết cả rồi, chỉ còn cần viết luận văn tốt nghiệp và làm đề án mà thôi.
Những thứ này cũng không phải việc khó đối với cô, cô không muốn đi con đường bình thường.
Càng nghĩ, cô càng thấy ba năm này vẫn nên làm ít chuyện có ý nghĩa.
Ví dụ như, mở nhà thuốc, ví dụ như, mở một công ty mỹ phẩm.
Ăn từng miếng cơm, đi từng bước một, từ từ rồi sẽ đến.
Vậy nên mấy hôm nay ngày nào cô cũng đến trường nghe các giáo sư lớn giảng dạy, tất cả đều vì muốn nắm giữ trình độ kiến
thức và lý thuyết y học của thời đại này, lại nâng cảm giác tồn tại của mình lên một chút, khiến mọi người phải ấn tượng.
Muốn dựng phòng thí nghiệm thì phải tuyển một nhóm trợ thủ, cô tính tuyển những nghiên cứu sinh bước ra từ trường học của mình, này cũng cần được nhà trường đồng ý.
Mấy người đàn ông đều nhìn sang: "Dược mỹ phẩm là gì thế?"
Liên Kiều thoáng trầm ngâm, dùng lời mô tả đơn giản nhất để giải thích: "Là sản phẩm nằm giữa dược phẩm và mỹ phẩm ạ. Nó có chức năng riêng và có thể giải quyết nhiều vấn đề khác nhau trên khuôn mặt. Hiện trong nước vẫn chưa có ai biết thứ này, thị trường vẫn còn đang rỗng, có tương lai. Ngược lại thì nước ngoài đã có biết về thứ này rồi, nhưng em cảm thấy vẫn còn cơ hội."
Đỗ Hành thoáng nhíu mày: "Thứ thuộc em cho Đinh Vĩnh Bình có tính là thuộc loại này không?"
Thuốc phun sương kia rất có tác dụng, phun một cái là thấy công hiệu liền, nếu bán thứ ấy, anh ta cảm thấy khá có hi vọng.
Liên Kiều khẽ gật đầu: "Tính ạ, cũng là một loại dược mỹ phẩm, dùng thuốc Đông y chế tạo nên, hiệu quả vô cùng rõ ràng. Nhưng vẫn phải nghiêm túc đóng bao bì một chút, bán cho nước ngoài trước, nổi tiếng rồi lại chuyển về trong nước sau."
Người trong nước vẫn luôn cảm thấy hàng Tây tốt, nếu có tiền, chắc chắn họ sẽ nghĩ đến việc mua hàng Tây đầu tiên, đây là một loại tư duy theo thói quen.
Nhưng, nếu nó bán ổn ở nước ngoài thì sao? Thì mở thị trường trong nước đơn giản rồi.
Mọi người nhìn nhau, ý tưởng này thật kỳ lạ, nhưng không thể phủ nhận nó có một khả năng thực hiện nhất định.
Thẩm Kinh Mặc là người đầu tiên đứng ra ủng hộ: "Anh cảm thấy có thể làm được. Liên Kiều, anh giúp em, chúng ta cùng nhau làm đi."
Anh cũng học y, có nghiên cứu chuyên sâu về mặt dược lý.
Hai mắt Liên Kiều sáng rực lên: "Được."
Đỗ Hành ảo não không thôi, lại bị Thẩm Kinh Mặc giành trước, đáng ghét thật: "Em gái, anh cũng ủng hộ em."
"Cảm ơn anh út." Ánh mắt của Liên Kiều chợt hiện chút nỗi buồn vô cớ: "Vốn Nhật đã có cửa hàng dược mỹ phẩm rồi, buôn bán cũng rất được, sau này sẽ chỉ phát triển ngày càng tốt, trở thành thứ mà vô số người truy cầu, bao gồm cả người trong nước chúng ta."
Lúc cô du lịch Nhật Bản, nhìn thấy đầy đường đâu đâu cũng là cửa hàng dược mỹ phẩm, rất nhiều người trong nước đua nhau mua, khiến cho lòng cô ngập tràn cảm xúc.
Do đó cô đã từng thực hiện một số nghiên cứu liên quan và phát hiện ra rằng có một số cách điều phối được lấy từ sách thuốc Đông y Trung Quốc ra.
Rõ ràng họ có thứ tốt, nhưng lại không quý trọng.
Thứ người trong nước không quý trọng lại phát triển mạnh mẽ ở nước ngoài, còn mượn cơ hội chiếm thị trường trước, kiếm được vô vàn lợi ích. Không thể không nói, điều này thật đáng buồn.
Rõ ràng chúng ta mới là khởi điểm của Đông y, lịch sử Đông y đã phát triển được mấy nghìn năm rồi, đến cuối cùng, ngờ đâu lại suy bại đến mức khó có thể tin.
Họ tình nguyện chạy ra nước ngoài mua, cũng không chịu tin tưởng hàng trong nước, rốt cuộc đây là vấn đề của ai?
"Bây giờ vẫn còn kịp, chỉ cần làm tốt hơn dược mỹ phẩm của bọn họ, tất nhiên ta sẽ chiếm được một phần thị trường. Em đang dự định bán dược mỹ phẩm cho Nhật Bản, Hàn Quốc và các nước Đông Nam Á."
Cô rất có lòng tin với chính bản thân, thứ do cô làm ra sẽ không kém hơn họ.
Liên Thủ Chính nhìn chằm chằm vào con gái, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, chẳng lẽ… Lời tiên đoán là thật? Con gái nhà họ Liên, là chỉ cô sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không không, ông từ chối tin tưởng, dối trá, tất cả đều là dối trá!
"Đây là nguyên nhân thật sự khiến con vẫn luôn muốn mở một phòng thí nghiệm sao?"
Liên Kiều khẽ gật đầu: "Vâng, con đã nghiên cứu ra một vài công thức, nhưng tất cả đều cần phải trải qua rất nhiều tầng thí nghiệm. Nếu không có gì ngoài ý muốn, sẽ cần một năm ạ."
Lồng n.g.ự.c Liên Thủ Chính chấn động mạnh, ông rất muốn ngăn cản con gái mình, để cô chỉ làm một cô gái bình thường, tuy không có tiếng tăm gì, nhưng cô có thể sống bình yên và hạnh phúc đến hết cuộc đời.
Bản phác thảo ông đặt ra cho cô là làm một giáo sư đại học, sau đó sống một cuộc sống ổn định trong tháp ngà.
Nhưng nhìn bộ dáng con gái tràn trề phấn chấn thì ông chỉ đành nuốt lời vừa lên tới miệng trở về.
Đứa nhỏ này có chính kiến quá mạnh, có quá nhiều ý tưởng, càng mạnh mẽ ngăn cản cô, sẽ chỉ càng tạo nên tâm lý phản nghịch mà thôi.
Hơn nữa, cuộc đời của cô, nào đến lượt người khác nắm trong tay? Chưa kể, dù có thân thiết như cha mẹ cũng không nên kiểm soát cuộc sống của con mình cả đời.
"Cha sẽ nhanh chóng chuẩn bị một phòng thí nghiệm cho con, cần gì con cứ mở miệng."
Điều ông có thể làm, đó chính là dùng hết sức mình ngăn cản mưa gió giúp cô.
Cậu cả Liên nhìn cha mình, cha đang lo lắng sao?
Đây là chuyện tốt mà, vì sao cha phải lo lắng?
Mọi người đều bày tỏ lập trường, cậu hai Liên lập tức vỗ n.g.ự.c nói: "Em gái, anh hai có tiền, sẽ bơm tiền cho em."
"Em gái, đến lúc đó anh sẽ giúp em bán hàng, quảng cáo giúp em." Đỗ Hành là ngôi sao lớn, năng lực bán hàng rất mạnh.
Cậu cả Liên lấy lại tinh thần, khẽ cười nói: "Em gái, dù anh chưa từng nghiên cứu về phương diện này, nhưng có thể thử nghiên cứu một chút, có nhiều thứ có điểm chung mà."
Có được sự ủng hộ của người nhà khiến Liên Kiều rất vui vẻ: "Cảm ơn cha, cảm ơn các anh."
Đỗ Hành xoa đầu cô, em gái nhà mình, tất nhiên phải cưng chiều rồi.
Thẩm Kinh Mặc cố nén xúc động muốn vỗ rớt cái móng vuốt của anh ta xuống: "Liên Kiều, anh sẽ giúp em chú ý thị trưởng của các quốc gia, thu thập tư liệu."
Liên Kiều nhẹ nhàng nói: "Được, anh giúp tôi sưu tập nhiều sản phẩm và tư liệu liên quan chút nhé, tôi sẽ cố gắng nghiên cứu phát minh sản phẩm, cố gắng cho ra loại dược mỹ phẩm tốt nhất."
Trái lại, chuyện nhỏ nhặt như Liên Kiều muốn lập một cửa hàng chuyên bán thức ăn bổ dưỡng sức khỏe lại không mấy hấp dẫn sự chú ý.
Anh hai Liên tỏ vẻ, cần nguyên liệu nấu ăn như nào anh ấy sẽ chịu trách nhiệm đưa sang hết, đóng vai trò dây chuyền.
Anh ấy mở nhiều nhà hàng như vậy, tất có một bộ phận chuyên phụ trách cung cấp nguyên liệu nấu ăn, chuyện nào không khó chút nào.
Liên Kiều mãi khăng khăng anh em ruột cũng cần tính toán rõ ràng, bảo anh ấy đừng cho không, anh hai Liên cũng đã đồng ý.
Tuyết càng rơi càng lớn, lớp tuyết đọng trên đất cũng ngày càng dày lên, Liên Kiều trở về phòng mình ngủ trưa, theo thói quen nghỉ ngơi quen thuộc.
Điều dưỡng mấy tháng, cơ thể cô đã dần khỏe lên, bây giờ thể chất cũng chẳng thua người bình thường mấy.
Nhưng bình thường cô vẫn rất quan tâm đến việc giữ gìn sức khỏe.
Trong phòng khách, Thẩm Kinh Mặc và Đỗ Hành đánh mấy ván cờ, Đỗ Hành thắng ba ván, cực kỳ hào hứng.
Đỗ Hành vốn bị cha và em gái hành hạ khóc, nay đã kiếm lại được cảm giác sung sướng của người thắng cuộc trên người Thẩm Kinh Mặc.
Thẩm Kinh Mặc nhẹ nhàng liếc đối phương một cái, mắt thoáng hiện ý cười nhỏ đến khó mà thấy được.
Thời gian vội vã trôi qua, bấy giờ hẳn đã đến giờ chuẩn bị cơm tối, Đỗ Hành bắt đầu ruồng bỏ anh: "Thẩm Kinh Mặc, trời chuẩn bị âm u rồi kìa, sao anh còn chưa đi?"