Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 114



Mới vừa rồi còn lôi kéo người ta không buông, giờ lại đá một cái bay ra ngoài, đàn ông cũng giỏi lật lọng thế đấy.

Thẩm Kinh Mặc bình tĩnh uống một ngụm trà táo đỏ: "Đang chuẩn bị ở lại ăn bữa tối mà."

Bầu không khí ở nhà họ Liên vừa ấm áp vừa thoải mái dễ chịu, anh thật sự không muốn rời đi.

Đỗ Hành trợn trắng mắt: "Không có nấu cho anh."

Thẩm Kinh Mặc cong môi cười nói: "Liên Kiều mời tôi cùng ăn tối."

Thôi đi, ăn tối thôi mà, còn nói mập mờ thế là có ý gì? Lòng Đỗ Hành điên cuồng chửi bậy.

"Hừ."

Bên kia, Liên Thủ Chính ngồi trong phòng của mình ngẩn người, lòng đầy tâm sự, đến cả việc con cả mình đã đứng ở trước cửa rất lâu ông cũng không phát hiện.

Cậu cả Liên có chút bận tâm hỏi: "Cha, nhìn cha như đang có tâm sự, có chuyện gì thế ạ?"

Bấy giờ Liên Thủ Chính mới nhìn thấy con trai, ông cố gắng nâng khóe miệng cười: "Không có gì đâu."

Cậu cả Liên do một tay Liên Thủ Chính nuôi lớn, tình cảm giữa hai cha con họ là sâu đậm nhất, hai người họ cũng là hai người quen thuộc với nhau nhất.

"Có phải có liên quan đến em gái không ạ?"

Tim Liên Thủ Chính chợt quặn thắt: "Đừng có đoán bừa, chỉ là cha ăn nhiều quá nên có chút đầy hơi mà thôi. Đi lấy một ly nước táo gai cho cha đi."

Cậu cả Liên không tin, nhưng vẫn giấu nét mặt đi, nghe lời vào phòng bếp.

Liên Thủ Chính nhìn con trai đi xa mới khẽ thở dài một hơi, lòng buồn khó thể nói.

Người một nhà ai cũng có tâm sự riêng, Liên Kiều lại rất thảnh thơi, tỉnh ngủ xong mới ra xem TV một lúc, đan len, rồi chạy vào phòng bếp nấu cơm.

Thật ra cũng không cần cô phải chuẩn bị gì, tủ lạnh đầy đồ ăn, chỉ cần lấy ra hâm một chút là được.

Đủ loại thịt viên có thể dùng làm nồi lẩu, chuẩn bị thêm chút rau dưa là đủ rồi.

Thẩm Kinh Mặc đứng một bên hỗ trợ, giúp cô rửa rau, xắt thịt dê thành miếng mỏng, tay anh làm còn nhanh nhẹn hơn Liên Kiều nhiều.

"Liên Kiều."

Liên Kiều đang gọt khoai tây, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh: "Chuyện gì?"

Cô đã gọt được nửa củ khoai đang cầm trên tay, lồi lồi lõm lõm, trông xấu mà đau mắt.

Thẩm Kinh Mặc nhìn thấy hết, liền buồn cười, đúng là cô không phải đầu bếp mà.

Thế thì vấn đề tới rồi đây, ai đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho cô nấu dược thiện?

"Được ở bên em nên anh thấy rất vui, muốn gọi tên của em."

Liên Kiều mím môi một cái, xem bộ dạng ngây ngốc của anh này, đúng là không thể nhìn thẳng.

"Khi nào anh sẽ trở lại phía nam?"

Thẩm Kinh Mặc nhìn cô đầy thâm tình: "Không về nữa, em ở đâu thì anh ở đó."

Tim Liên Kiều nóng lên, trong n.g.ự.c như có gì đó tan ra, càng lúc càng bỏng: "Thẩm Kinh Mặc, đừng có lấy sự nghiệp ra nói đùa."

Nhất định anh có nguyên nhân riêng khi không chịu trở lại kinh thành.

Anh không nói, cô sẽ không hỏi, nhưng cô không hi vọng vì cô mà cuộc sống của anh lại bị ảnh hưởng.

Thẩm Kinh Mặc cười nhạt: "Với anh, kinh thành là nơi anh không muốn ở lại nhất, nhưng ở đây có em, vậy nên, anh trở về."

Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã bao hàm đầy tình cảm, khiến tim người ta phải đập thình thịch.

"Thẩm Kinh Mặc."

Bầu không khí vừa chín tới, một tiếng khụ rõ ràng lại vang lên: "Khụ khụ, em gái à, anh đến giúp đây."

Cậu hai Liên mạnh mẽ chen vào đẩy Thẩm Kinh Mặc sang một bên, không cho anh tới gần, còn cố ý giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khóe miệng Thẩm Kinh Mặc giật một cái, còn có thể nói chuyện đàng hoàng được nữa hay không? Anh em nhà họ Liên đề phòng anh cứ như đề phòng sói, cả cơ hội được ở chung với cô một mình cũng chẳng chịu cho.

Nhưng nhìn ánh mắt phòng bị của cậu hai Liên, anh chỉ có thể thức thời nói sang chuyện khác.

Trước hết cứ nhịn chút đi, anh em vợ là những người không thể đắc tội nhất.

"Phải rồi, Kiều Nhất Liên đã bị phán quyết mười năm tù, Kiều Mỹ Hoa thì trở về thôn, đến ở cùng với một người không vợ trong thôn."

"Cái gì?" Liên Kiều khiếp sợ đến thả rơi củ khoai tây xuống mặt đất, không dám tin: "Người đàn ông đó là ai?"

Thẩm Kinh Mặc đã điều tra qua: "Triệu Đại Dân."

Liên Kiều ngẩn người, Triệu Đại Dân là đứa em trai nhỏ nhất của trưởng thôn, trong nhà có hai trai hai gái, lại không lập gia đình.

"Bà ấy điên rồi sao? Ngại nửa đời trước sống chưa đủ cực à? Chạy tới đó làm mẹ kế cho tận bốn đứa?"

Rốt cuộc bà nghĩ cái gì vậy?

Thẩm Kinh Mặc thản nhiên nói: "Bà ấy càng sợ phải chịu cảnh cô độc, bơ vơ không chỗ nương tựa hơn là trở thành một người mẹ kế không được yêu thích nhiều."

Có vài người trời sinh không thể sống một cách độc lập, phải dựa vào người khác.

Liên Kiều đã bất lực đến muốn mắng bậy rồi. Bà tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà người ta, cũng không muốn sống một cuộc sống thoải mái một mình, đúng là có bệnh.

"Vậy, người nhà họ Triệu đối xử với bà ấy tốt không?"

"Hẳn là cũng tốt." Cảm xúc trong lòng Thẩm Kinh Mặc quả là một lời khó nói hết: "Nghe đâu, nhà họ Triệu muốn đưa hai đứa con trai vào lò nung, còn con gái thì cho đến quầy bán tạp hóa."

Phải nhờ vào quan hệ của Kiều Mỹ Hoa, có thể không đối xử tốt sao?

Liên Kiều nghe thế thì không khỏi cười ha ha: "Bà ấy đi tìm anh họ tôi rồi à?"

Nếu cô không nhớ lầm, hai đứa con trai của Triệu Đại Dân một người mười sáu, một người mười bảy, này tính là công nhân nhỉ?

Con gái lớn thì hình như mười tám tuổi rồi, theo lý hẳn nên kết hôn, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, lại chưa thấy tìm mối tốt.

Thẩm Kinh Mặc cũng cảm thấy người như Kiều Mỹ Hoa thật hiếm có khó tìm, một mình bà cảm thấy cô đơn thì có thể thẳng thắn đi tìm anh em nhà họ Hứa, sống qua ngày dựa vào hai anh em họ mà, dù cho có nấu cơm giặt quần áo gì đó cho họ chút thì tốt xấu vẫn có thể tính là một gia đình.

Anh em nhà họ Hứa xét mặt mũi Liên Kiều, cũng sẽ để cho bà an hưởng tuổi già.

Nhưng giờ bà lại chạy đi gả cho người khác, còn là gả cho dạng gia đình như này, đúng là não úng nước.

"Tìm rồi, xong chỉ có đứa con lớn nhất được cho vào lò nung thôi, những người khác đều bị từ chối, anh họ của em cũng không tệ lắm."

Nghe đâu còn muốn vào lò nung làm một cán bộ nhỏ gì đó, nhưng Hứa Gia Thiện chẳng hề bị mắc bẫy này, đối xử bình đẳng, đưa người ta đi làm cu li rồi.

Này mà tính thân thích gì chứ?

Liên Kiều nhận, thì tính là thân thích, Liên Kiều không nhận, vậy kia chỉ là người qua đường.

Tất cả những mối quan hệ đều do Liên Kiều quyết định.

Vấn đề ở chỗ, quan hệ mẹ con giữa Kiều Mỹ Hoa và Liên Kiều giờ đã đứt gánh, muốn dùng danh nghĩa của Liên Kiều để thơm lây là chuyện không thể nào xảy ra.

Liên Kiều có chút kiêu ngạo nói: "Tất nhiên, nhờ một tay em bồi dưỡng ra đó."

Trong khoảng thời gian này Thẩm Kinh Mặc đã tiếp xúc với hai anh em họ Hứa khá nhiều, cũng có hiểu biết về phẩm tính của bọn họ.

"Mềm mỏng hơn em, nhưng không bằng em, anh đề nghị khi nào mở công ty dược phẩm có thể xách bọn họ sang trợ giúp."

Tìm người chia sẻ, Liên Kiều cũng có thể thoải mái hơn một chút. Ừm, phải dành thời gian ra để hẹn hò chứ.

"Ý tưởng hay." Liên Kiều cũng đang có ý này, phát triển ở huyện thành nhỏ cùng lắm cũng chỉ đến mức đó thôi, không thành tài được.

Nhìn bọn họ nói chuyện, cậu hai Liên hoàn toàn không thể chen miệng vào. Anh ấy khẽ cau mày, thoáng động tâm tư: "Em gái, hôm nào anh dẫn em đi dạo Thượng Hải nhé."

Hai mắt Liên Kiều sáng lên: "Được ạ, khi nào đi?"

Cậu hai Liên thấy cô hứng thú thì lập tức nói: "Qua hết tết rồi đi liền. Thượng Hải là nơi kinh doanh thịnh vượng nhất, có thể sang lấy kinh nghiệm, anh dẫn em đi gặp người quản lý của các cửa hàng bách hóa lớn."

"Vâng." Liên Kiều nghĩ đến một chuyện: "Phải rồi, anh hai, bây giờ mua đất có dễ không ạ?"

Nhất định phải phòng ngừa chu đáo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com