Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 115



Cậu hai Liên phản ứng rất nhanh: "Em muốn mua đất để xây nhà máy sao?"

Liên Kiều vẫn chưa quen thuộc với mấy việc này lắm: "Vẫn là anh hai lợi hại, hiện trong tay em đang có ba mươi mấy vạn, lại mượn ngân hàng thêm chút, không biết có thể mua mấy miếng đất ở khu vực ngoại thành không ạ?"

Cậu hai Liên có đầy kinh nghiệm buôn bán, chuyện trên phương diện nào cũng biết rõ như lòng bàn tay, cũng quen biết rất nhiều mối quan hệ.

"Không thành vấn đề, để anh hỏi thăm giúp em một chút." Mua một miếng đất cũng không khó.

Liên Kiều vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn anh hai, anh chính là ngọn hải đăng của cuộc đời em, là người soi sáng con đường cho em."

Cô tâng bốc anh ấy lên đến tận trời, cậu hai Liên hớn hở, em gái nhà họ hiểu anh ấy nhất, cũng có quan hệ tốt với anh ấy nhất.

Một giọng lành lạnh vang lên: "Còn anh thì sao?"

Là Đỗ Hành, chẳng biết anh ta đứng ở cửa từ hồi nào, mặt đầy tủi thân.

"Ấy? Anh út, anh là…" Liên Kiều vắt hết óc tìm từ phù hợp.

Đỗ Hành trơ mắt nhìn cô: "Là cái gì?"

Bọn họ đã ở chung với nhau lâu vậy rồi, chắc chắn tình cảm giữa họ là thân thiết nhất.

Liên Kiều thoáng run rẩy, há mồm đã rải đầy lời hay tiếng ngọt: "Là thần tượng của em, là nam thần trong lòng em, em cảm thấy rất kiêu ngạo khi có được một ngôi sao lớn như anh là anh trai, anh là giỏi nhất đó."

Thân là người nhỏ nhất trong nhà, cô phải tùy thời chuẩn bị lời thổi phồng cho các anh trai thôi!

Đỗ Hành tỏ vẻ rất hài lòng, chỉ là lại chuyển lời, hỏi: "Anh cả thì sao?"

Suýt chút Liên Kiều đã phun máu, này còn là anh em ruột hả? Còn có thể vui vẻ chơi chung với nhau không?"

Cậu cả Liên xuất hiện trước cửa tiếp lời: "Anh cũng rất muốn biết."

Ôi má ơi, ra là hai anh em họ đi cùng với nhau, chỉ là anh cả đứng phía sau bị che mất.

Liên Kiều đã muốn khóc, mấy ngày tháng này khó sống quá đi mà. Cô nhanh chóng xoay chuyển đầu óc nói: "Anh cả là sao kim, là tia sáng đầu tiên trên bầu trời, dẫn dắt cả nhà họ Liên chúng ta đi đến tương lai tươi sáng, là anh cả của gia đình chúng ta!"

Không thể đắc tội anh cả được nha, cô phát hiện ra rồi, người có chỉ số thông minh cao nhất trong nhà là anh cả đó.

Cũng chẳng biết Đỗ Hành uống nhầm thuốc gì mà cười đến rút gân, còn không quên hỏi tiếp câu thứ ba: "Còn cha thì sao?"

Liên Kiều trợn trắng mắt, mẹ nó, cô sống dễ lắm sao?

"Anh út, rốt cuộc chúng ta có thù oán gì vậy?"

Đỗ Hành chớp chớp mắt vài cái với cô, liếc mắt ra hiệu: "Cha đang ở phía sau em đó."

Đầu óc Liên Kiều lại nhanh chóng xoay chuyển, lời thổi phồng cứ tuôn thẳng ra như không cần tiền: "Khụ khụ, cha chính là trụ cột của nhà họ Liên chúng ta, là trụ cột tinh thần, là cảng tránh gió, khiến cho mọi người đều thấy cực kỳ an toàn và yên tâm."

Thổi một phát ba tràng lời tâng bốc, mệt c.h.ế.t bé cưng rồi, thanh m.á.u đã chính thức tụt về không.

Thẩm Kinh Mặc u oán nhìn cô, dường như đang hỏi, anh thì sao?

Liên Kiều dùng hai tay che mắt, bé cưng không có thấy gì hết, bé cưng mệt lòng rồi.

Cô vẫn còn con nít!

Ba anh em nhà họ Liên đều hết sức vui mừng: "Ha ha ha, em gái nhà chúng ta đáng yêu quá đi thôi."

Liên Kiều muốn phun máu, hừ, một đám anh trai xấu xa!

Đêm giao thừa, trên bàn bày đầy các món ăn, gà sốt cay, cua cà ri, cá chép chiên giòn, tôm tít, lẩu thập cẩm, nấm hương xào, cải thìa sốt bào ngư, gà mái già hầm nấm thông kỷ tử, chè bát bảo, bánh trôi mè.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đây là lần đầu tiên năm người nhà họ Liên ăn Tết cùng với nhau, ai nấy đều rất vui vẻ. Liên Thủ Chính nhìn bốn đứa con, trong lòng trào dâng lên niềm tự hào, con nhà mình quả thực rất giỏi, con trai thì tuấn tú, con gái thì xinh đẹp, đứa nào cũng thông minh, đáng yêu.

"Thằng cả, phải chăm sóc tốt cho các em, đặc biệt là em gái, đừng để nó tủi thân, cũng không được để người khác làm hại nó."

Liên Đại thiếu gia gật đầu không chút do dự : "Con biết rồi cha, không ai dám động vào các em của con đâu."

Liên Thủ Chính nhìn đứa con gái đang gặm cua cà ri, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng: "Còn nữa, cha nhắc lại một lần nữa, không được tiết lộ ra bên ngoài Liên Kiều là em gái ruột của các con, là con gái nhà họ Liên."

Liên Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vẻ tò mò. Đỗ Hằng có chút khó hiểu: "Cha, chúng con cũng phải đưa em hai ra ngoài gặp mọi người chứ, đồ đệ cũng chẳng khác nào con gái, cha không cần phải căng thẳng như vậy, giấu giếm làm gì, có phải là chuyện mờ ám gì đâu."

Mặc dù là con ngoài giá thú, nhưng đã đổi gia phả rồi, em hai chính là em gái cùng cha khác mẹ của họ.

Liên Nhị thiếu gia cũng cười khuyên: "Đúng vậy đó cha, con rất muốn nói với mọi người Liên Kiều là em gái ruột của con, em hai đáng yêu và xinh đẹp như vậy..."

Được dẫn em gái ra ngoài khoe khoang, tưởng tượng thôi cũng đã thấy vui rồi.

Sắc mặt Liên Thủ Chính nghiêm lại: "Cha nói không được là không được, ai dám trái lời cha, cha sẽ đuổi người đó ra khỏi nhà."

Liên Nhị thiếu gia và Đỗ Hằng nhìn nhau, càng thấy khó hiểu.

"Thôi được rồi, không nói thì thôi, cha, con đảm bảo sẽ không nhắc đến nữa."

Liên Đại thiếu gia gắp một miếng cá cho hai đứa em: "Các em ăn nhanh đi, nói ít thôi."

"Anh cả!" Hai đứa em buồn bã vô cùng.

Liên Đại thiếu gia gắp cho Liên Kiều một cái đùi gà: "Em gái, đùi gà là của em hết."

Liên Kiều im lặng, thực ra cô thích ăn cánh gà hơn, nhưng các anh trai của cô luôn cảm thấy cô chưa có đùi gà.

"Em gái, cho em cái này." Liên Đại thiếu gia lại đưa cho cô một thứ.

"Là gì vậy ạ?" Liên Kiều mở ra xem, là một căn biệt thự có vườn hoa ở Thượng Hải, chủ sở hữu đã ghi tên cô? "Anh cả!"

Liên Đại thiếu gia cười, giải thích: "Bận quá, không có thời gian đưa quà gặp mặt cho em."

Liên Kiều bừng tỉnh: "Cảm ơn anh cả." Vui quá, căn biệt thự có vườn hoa ở trung tâm thành phố Thượng Hải, sau này có lẽ giá trị sẽ lên tới cả trăm triệu.

Đỗ Hằng vỗ đầu: "Anh suýt thì quên mất, em gái, căn hộ chung cư ở Nam tỉnh sẽ không đưa cho em nữa, để anh hai dùng làm kinh doanh, đổi căn nhà này cho em, em sẽ không giận chứ?"

Sau khi suy nghĩ lại, căn hộ chung cư đó tuy tốt nhưng lại quá xa, quản lý cũng không tiện, không bằng đổi thành thứ khác. Nếu anh ấy không nhắc đến, Liên Kiều cũng quên mất: "Em sao cũng được, ở đâu cũng được ạ."

"Em gái nhà mình ngoan thật!" Đỗ Hằng chạy về phòng, lấy đồ cho em gái.

Liên Kiều kinh ngạc, địa chỉ trên giấy chứng nhận quyền sở hữu rất quen thuộc.

Không phải là gần trường Đại học Y học cổ truyền Trung Quốc sao?

Đỗ Hằng đắc ý khoe khoang: "Anh mua luôn căn nhà bên cạnh đó rồi, em có thể đập vách đi xây lại hoặc dùng làm phòng làm việc cho trợ lý, để lại một phòng cho anh là được."

Anh ấy thích ở cùng em gái, khi ăn uống vui chơi cùng nhau đặc biệt ấm áp. Anh em nhà họ Liên lần lượt nói: "Cũng để lại một phòng cho anh đi."

"Anh cũng muốn."

Đỗ Hằng nhìn anh hai nhà mình, thay em gái đòi quà: "Anh hai, anh quên tặng quà gặp mặt cho em gái rồi phải không?"

Liên Nhị thiếu gia mỉm cười: "Chờ đến sau Tết rồi nói, phải chọn thật kỹ mới được."

Liên Kiều thì không sao cả, tặng thì cô nhận, không tặng thì cũng không sao. Tặng là tình nghĩa, không tặng là bổn phận, không ai nợ cô cả.

"Em cũng có quà tặng mọi người."

Cô chạy về phòng, ôm mấy hộp lớn ra, một chuyến không đủ, phải đi hai chuyến. Trên mỗi hộp đều có tên, Liên Thủ Chính cầm lấy hộp có ghi tên mình, mở ra xem, là một bộ vest màu xám đậm, một đôi giày da đen. Chất liệu vải vest cao cấp, đường cắt tinh tế, cảm giác cầm trên tay rất tuyệt. Vest bây giờ đều rộng thùng thình, không đẹp lắm, nhưng bộ này lại là phiên bản bó sát, kiểu dáng đơn giản, phóng khoáng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com