Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 128



Nếu cô ta có thể tự mình liên hệ thì đã không thèm chạy một vòng như thế này. Nhẫn nhịn Liên Kiều đến giờ, chẳng qua vì trong lòng vẫn không sao buông bỏ được.

“Không đâu.”

“Cô còn có thể quyết định thay người ta?” Tạ Lệ Hoa lộ vẻ suy tư, “Chẳng lẽ, cô với anh ấy thực sự có quan hệ gì không thể để ai biết?”

Liên Kiều nổi cáu: “Trong đầu các người ngoài đàn ông ra thì chẳng còn gì à, không thể có tí ý chí sự nghiệp hay sao? Có chí khí tí đi, cái bộ dạng thiếu đàn ông là không sống nổi của các người, ngay cả tôi đây cũng chê chứ đừng nói Đỗ Hành.”

Dám tính kế đến tận anh út nhà cô, chán sống rồi chắc.

“Tôi nói cho các người biết, không có đàn ông thực sự không c.h.ế.t được đâu.”

Liên Kiều khinh thường ra mặt không hề che giấu, mất lòng thì mất lòng đi, thực tình cô đã phiền muốn c.h.ế.t với cái trò lòng vòng tính kế nhau thế này rồi.

Người nhà là giới hạn cuối cùng của cô, cô không cho phép bất kì ai gây tổn thương cho họ.

Chị em nhà họ Từ cứng người như bị trúng bom, mặt hết xanh lại trắng, tức muốn điên lên rồi.

Tạ Lệ Lệ hét lên: “Cô mới là đồ thiếu đàn ông thì chết, cô mới đê tiện…”

Cô ta điên cuồng mắng, nước miếng phun phì phì, khiến người xung quanh hết sức khó chịu, phải lùi lại phía sau.

Liên Kiều cũng bị phun trúng, cảm thấy ghê c.h.ế.t mất thôi, vội vàng lấy tay che mặt.

Tình thế đã sắp lâm vào trạng thái mất khống chế rồi, bỗng có một bóng người cao lớn xông tới, chắn trước mặt Liên Kiều, lo lắng nhìn cô: “Liên Kiều, có sợ lắm không?”

Liên Kiều lau mặt: “Sao anh lại tới đây?”

Thẩm Kinh Mặc lấy khăn tay, tỉ mỉ lau cho cô: “Sợ em bị người ta bắt nạt nên qua xem thế nào, không ngờ trường đại học danh tiếng cả nước lại có loại sinh viên này, xem ra, cần phải thảo luận với lãnh đạo trường về cách thức giáo dục phẩm chất đạo đức và tư tưởng rồi.”

Tạ Lệ Lệ cười lạnh: “Liên Kiều, cô lại quyến rũ một người khác à? Loại ong bướm lả lơi như cô thì có tư cách gì mà nói người khác?”

Thẩm Kinh Mặc đã nghe được vài câu cãi cọ trước đó, cho nên bèn nhanh chóng đáp trả: “Sao giống nhau được nhỉ? Các người là kiểu bám chặt đàn ông không tha, không có đàn ông sẽ chết, còn bên này, là tôi bám lấy Liên Kiều không tha, không có cô ấy thì tôi sẽ chết.”

Đám đông như hóa đá, nhìn Thẩm Kinh Mặc bằng ánh mắt không sao tin nổi, người này… có còn là đàn ông không thế?

Chị em Tạ Lệ Hoa đã ghen ghét đến đỏ cả mắt.

Liên Kiều cạn lời: “Nào nào, đừng nói linh tinh, chú ý hình tượng đi.”

Thẩm Kinh Mặc xoa đầu cô: “Vậy em lấy anh đi, anh nhất định sẽ là một ông chồng mẫu mực hiếu thảo với vợ, ra ngoài lúc nào cũng sẽ chăm chút hình tượng hết mực.”

“Đừng phá nữa.” Liên Kiều trừng anh một cái, coi những lời anh nói chỉ là lời đùa vui.

Thẩm Kinh Mặc thở dài đầy bất đắc dĩ, anh luôn nói thật mà: “Mang ít bánh đậu đỏ cho em đây, ăn đi.”

Bánh đậu đỏ mới ra lò, còn nóng hổi ăn mới ngon, lớp vỏ hơi giòn, nhân lại mềm mịn, không quá ngọt, Liên Kiều có thể ăn liền ba cái.

Liên Kiều chia bánh cho các đội viên khác, An Tâm và mấy sinh viên kia ngó nhau, thoáng do dự, hai bên không quá thân thiết, nhận thì có hơi ngại.

“Mau ăn đi cho nóng.”

An Tâm là người đầu tiên cầm một chiếc bánh lên, cắn thử một miếng, tức thì mắt híp lại, cong lên như trăng khuyết, vẻ mặt hạnh phúc, bánh này ngon quá.

Những người khác thấy có người mở đầu mới học theo, thế là cả nhóm người vui sướng ăn bánh đậu đỏ, phòng học tràn ngập một mùi hương thơm ngọt say lòng.

Chị em họ Tạ ngây mặt nhìn, vừa rồi còn đang căng như dây đàn, ngoảnh đi ngoảnh lại đã biến thành hiện trường ăn vặt tập thể?

Thẩm Kinh Mặc cũng cầm một miếng bánh lên: “Liên Kiều nhà tôi ngoài cái tính nghĩ sao nói vậy thì không có tật xấu nào khác, ngày thường xin nhờ mọi người chăm sóc cô ấy giùm tôi, đốc thúc cô ấy ăn cơm đúng giờ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khương Khải nhìn anh, sắc mặt phức tạp: “Anh với Liên Kiều là…”

Thẩm Kinh Mặc liếc qua, nhướng mày: “Chưa đạt đến cấp độ người yêu, đang tiếp tục cố gắng.”

Cố ý khoe khoang cho ai xem đấy? Liên Kiều ngẩng đầu lườm anh.

Tạ Lệ Lệ ngứa mắt quá, ghen ghét mắng: “Hừ, loại người cả ngày chỉ biết chạy theo đàn bà như anh thì có thể tốt đẹp được đến đâu? Chắc chỉ là thứ thất nghiệp lang thang, vờ đóng vai con nhà giàu làm gì chứ, Liên Kiều, cô cũng thật không biết nhìn người.”

Tạ Lệ Hoa cũng đang hậm hực trong lòng, bèn bồi thêm một câu: “Hẳn là loại du thủ du thực đầu đường xó chợ thôi, đi lừa tiền phụ nữ sống qua ngày.”

Thẩm Kinh Mặc còn chưa kịp đốp chát lại thì sau lưng chợt có một giọng nói tràn ngập vui mừng vang lên: “Thẩm Kinh Mặc? Em về nước rồi à? Về khi nào thế? Tính ở lại đây bao lâu?”

Thẩm Kinh Mặc quay đầu nhìn, đó là một vị giáo sư anh quen bên Mỹ: “Giáo sư Tần ạ, em chào thầy.”

Lần trước, trong một buổi giao lưu y học quốc tế, anh đã ghi nhớ từng vị giáo sư đứng đầu của cả nước rồi.

Giáo sư Tần không thông tin tức lắm nên không biết anh đã về nước được một thời gian.

“Kinh Mặc à, nghe thầy một câu, tuy bên Mỹ trả lương cao nhưng nơi này mới là tổ quốc của em, về nhà đi, đất nước chúng ta cần những người như em.”

Thẩm Kinh Mặc phát hiện các giáo sư trong nước đều y hệt nhau, lý do đưa ra khi khuyên anh về nước đều giống nhau cả, chẳng ai nói được câu nào mới mẻ chút.

Liên Kiều nổi cơn tò mò: “Lương cao? Cao là bao nhiêu tiền?”

Thẩm Kinh Mặc thản nhiên đáp: “Tặng một khu biệt thự kèm hoa viên, có bể bơi riêng, lương một năm 1 triệu đô.”

Tạ Lệ Lệ nghe xong, khiếp sợ lảo đảo, không tin vào tai mình, không thể nào, người này chỉ khoác lác thôi.

Thẩm Kinh Mặc bất đắc dĩ thở dài: “Giáo sư Tần, không phải em không muốn về mà là vì người nơi này không chào đón em, luôn miệng mắng em là thứ cặn bã xã hội, lưu manh lừa đảo, lòng em nguội lạnh rồi, chỉ muốn lập tức bay về Mỹ.”

Giáo sư Tần nôn nóng: “Ai? Ai mù điếc mà nói chuyện ngu xuẩn như thế? Để thầy bảo họ xin lỗi em liền.”

Khuyên được một bác sĩ thiên tài về nước dễ dàng lắm sao?

Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ thất vọng hết sức: “Là sinh viên của thầy đó ạ.”

Giáo sư Tần tức tối gầm lên: “Đâu? Là ai? Ai ghen ghét xấu xí đến như thế?”

Thẩm Kinh Mặc nhìn về phía Tạ Lệ Lệ: "Đây là học sinh của cô sao? Trời ạ, cô ấy chửi tôi đến nỗi tôi thấy lạnh sống lưng, cô nói xem tôi còn quay lại làm gì nữa? Thậm chí còn chẳng có chút tôn trọng tối thiểu nào."

Tạ Lệ Lệ run rẩy, vô thức lùi về phía sau.

Giáo sư Tần rất tức giận: "Cô là sinh viên khoa nào? Tên là gì?"

Tạ Lệ Lệ sao dám nói gì, kéo tay chị gái quay đầu bỏ chạy, làm cho giáo sư Tần tức đến nỗi muốn mắng người. Thanh niên bây giờ không có trách nhiệm gì cả, làm sai bèn bỏ chạy, thật làm mất mặt trường.

Liên Kiều noi gương Lôi Phong, hét lớn từ đằng sau: "Bạn học Tạ Lệ Lệ, bạn đã là sinh viên năm hai rồi, sao còn không hiểu chuyện vậy?"

Ừm, giờ thì ai cũng biết tên Tạ Lệ Lệ rồi. Tạ Lệ Lệ khựng lại, sau đó chạy càng nhanh hơn, hận không thể biến mất khỏi đây. Giáo sư Tần nhìn bóng lưng cô ta khuất dần, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng: "Kinh Mặc à, thầy sẽ xử lý nghiêm túc chuyện này, yên tâm."

"Vậy em chờ."Thẩm Kinh Mặc mỉm cười, hàn huyên vài câu rồi nắm tay Liên Kiều rời đi một cách thoải mái.

Mấy người bị bỏ lại nhìn nhau ngơ ngác. Đau lòng ghê, có phải họ bị quên rồi không?

Khi Thẩm Kinh Mặc biết Liên Kiều quyết định tham gia cuộc thi, anh đã sững sờ: "Em sẽ tham gia cuộc thi y học của trường Hạc Minh sao?"

Thắng cũng không vẻ vang gì cả, như vậy có thật sự ổn không?

Liên Kiều ngạc nhiên hỏi lại: "Đúng vậy, sao thế?"

Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ lo lắng: "Anh bỗng thấy thương cho những thí sinh năm nay, họ sẽ bị hành hạ đến nỗi nghi ngờ cuộc đời."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com