Nhìn dáng vẻ của anh, rõ ràng là đang khen cô tài giỏi. Liên Kiều đắc ý cười toe toét: "Ha ha, cảm ơn đã quá khen."
Thẩm Kinh Mặc khẽ động lòng: "Anh nghe nói chú út của anh cũng là một trong những giám khảo, anh có nên đi xin một suất không nhỉ?"
Liên Kiều không chút do dự từ chối: "Đừng, y học cổ truyền và y học hiện đại là hai hệ thống khác nhau, anh tham gia làm gì? Cũng để tránh người khác nghi ngờ tính công bằng của cuộc thi."
Nghe vậy, Thẩm Kinh Mặc lập tức phấn khích: "Em thừa nhận có quan hệ không bình thường với anh rồi sao?"
"Nhàm chán." Liên Kiều liếc anh một cái. Thẩm Kinh Mặc rất sốt ruột, tay đã nắm, quà đã tặng, cũng đã hẹn hò rồi, đến bao giờ anh mới được danh chính ngôn thuận đây?
"Bao giờ mới chịu làm bạn gái anh?"
Liên Kiều đảo mắt: "Chờ em tốt nghiệp rồi nói sau."
Thẩm Kinh Mặc nhìn thấy hy vọng, lập tức vui vẻ: "Tốt nghiệp đại học á? Tốt quá, tháng 7 sắp đến rồi."
Không ngờ Liên Kiều lại nói: "Là tốt nghiệp tiến sĩ cơ!"
Thẩm Kinh Mặc: ... Phải học bao nhiêu năm nữa?
"Tiến sĩ?" Anh sợ hãi, có thể đừng dọa anh như vậy không?
Liên Kiều xòe tay ra: "Đúng vậy, là ý của cha đó, nếu anh có bản lĩnh thì hãy thuyết phục ông ấy đi".
Nếu Thẩm Kinh Mặc có bản lĩnh đó thì giờ này anh đã có danh có phận rồi: "Thế đành lén lút hẹn hò vậy?"
Mấy người đàn ông nhà họ Liên đều rất cưng chiều con gái, không có ai là người biết nói lý cả.
Liên Kiều kiêu ngạo ra mặt: "Không rảnh".
Thẩm Kinh Mặc véo véo má cô, không có tiền đồ mà cảm thấy cô rất đáng yêu, ngay cả khi kiêu ngạo cũng thấy đáng yêu.
Thôi thì từ từ vậy, dù sao bên cạnh cô cũng chỉ có mình anh, anh không có đối thủ cạnh tranh nào. Cuộc thi diễn ra rầm rộ, vòng loại được tổ chức rất sôi nổi ở các khu vực. Liên Kiều cùng các bạn đồng hành dễ dàng vượt qua vòng loại. Cô thì đạt thành tích nhất vòng loại để vào vòng chung kết, còn những người bạn kia cũng giành chiến thắng một cách dễ dàng.
Giới chuyên môn không cảm thấy bất ngờ, bởi Đại học Y dược Bắc Kinh xếp vị trí số một về năng lực toàn diện, năm ngoái chỉ là do sơ suất. Đến vòng chung kết, mười lăm trường tập trung tại Đại học Y dược Bắc Kinh, cuộc tranh tài diễn ra vô cùng gay cấn. Lần này, Liên Kiều đã thể hiện được thực lực mạnh mẽ của mình, khiến cả hội trường phải kinh ngạc, bất kể là đấu một đấu một hay đấu vòng loại, cô đều không hề e sợ. Với phong cách như một chú ngựa ô, cô đã lọt vào tầm ngắm của mọi người. Kiến thức lý thuyết phong phú của cô thậm chí còn hơn cả các giám khảo, đây mới là điều khiến mọi người kinh ngạc nhất.
Một giám khảo không tin vào điều đó nên đã đưa ra một câu hỏi hóc búa để thử thách cô, độ khó lên đến năm sao. Khi cả hội trường còn đang suy nghĩ thì Liên Kiều đã không chớp mắt mà đưa ra đáp án chính xác. Cuối cùng, Liên Kiều đã giành được vị trí đứng đầu vòng chung kết cá nhân mà không có gì phải bàn cãi, cô cũng khiến giới y học cổ truyền biết đến mình, có được tên tuổi trong giới.
Sau cuộc thi, rất nhiều người đến trò chuyện với cô, ai cũng tò mò về cô. Liên Kiều trả lời một cách thân thiện và nhẹ nhàng, nhưng vẫn cẩn thận không tiết lộ những thông tin cá nhân quan trọng. Mọi người đang quan sát cô, còn cô cũng đang quan sát những thí sinh tham gia cuộc thi.
Cô đã giành được hai giải nhất liên tiếp, Hiệu trưởng La rất vui mừng, liên tục khen ngợi cô, động viên cô tiếp tục cố gắng.
Liên Kiều không mấy hứng thú với lời khen ngợi: "Thầy hiệu trưởng, không có phần thưởng gì sao? Mọi người đều nỗ lực lắm đó ạ".
Vòng thi đồng đội cũng giành được giải nhất, điều này khiến Hiệu trưởng La đặc biệt hài lòng.
Ông ấy nhìn sang mấy học sinh khác: "Thưởng phiếu ăn cho các em".
Mắt mọi người sáng lên, phần thưởng này không tệ.
Liên Kiều tò mò hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Mười tệ". Hiệu trưởng La tỏ vẻ đau khổ.
Liên Kiều: "..."
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Liên Kiều nhìn các bạn đồng hành, tươi cười mời họ: "Để tôi mời các bạn một bữa cơm nhé".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những ngày tháng cùng nhau kề vai sát cánh, mọi người đã phối hợp rất ăn ý, giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm cũng sâu đậm hơn.
An Tâm đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi: "Không phải nên để chúng tôi mời bạn sao? Cảm ơn bạn đã giúp chúng tôi học thêm."
Cô dạy cho mọi người nhiều điều, nhiều kiến thức không có trong sách giáo khoa, khiến mọi người vô cùng vui mừng, đồng thời cũng vô cùng biết ơn và ngưỡng mộ.
Cô giống như một kho báu kỳ diệu, khiến những người xung quanh không khỏi muốn đến gần. Liên Kiều vô tư phẩy tay: "Đều là bạn học, không cần khách sáo như vậy, tôi mời các bạn ăn dược thiện, bồi bổ cho các bạn, tránh cho các bạn đến lúc đó lại tuột khỏi đường ray."
Đôi mắt Cao Minh sáng lên: "Dược thiện?" Anh ấy vẫn chưa được ăn dược thiện trong "truyền thuyết" bao giờ.
"Đúng vậy, đi theo tôi." Liên Kiều dẫn đầu ra ngoài, những người khác lần lượt đi theo, theo thói quen vây quanh cô.
Điều này đã trở thành một thói quen. Đất kể khi nào, đều để cô ấy cầm đầu.
Tất cả bọn họ đều là những nhân vật nổi tiếng của trường, đi đến đâu cũng được mọi người chú ý. Mà Liên Kiều lại càng được mọi người chú ý, là tâm điểm chú ý của mọi người.
Một nhóm người không đi xe đạp mà đi bộ, đi về phía cửa hàng đối diện trường - "Tứ Quý Cung Đình Dược Thiện" mới khai trương đập vào mắt.
Cửa hàng được trang trí rất tươi mới, rất sang trọng, trước cửa treo một tấm bảng đen, trên đó viết mấy chữ to: "Mỗi ngày chỉ giới hạn tám bàn, vui lòng đặt trước, mở cửa vào lúc 5 giờ 30 phút mỗi tối."
Nếu không phải Liên Kiều dẫn họ đến, họ còn không biết ở đây có một cửa hàng bán dược thiện. Tuy nhiên, khi nhìn thấy thông báo này, họ không khỏi giật giật khóe miệng. Cách kinh doanh như vậy có thể bán được đồ không? Ước tính không đến nửa năm là sẽ đóng cửa.
Lưu Nghiễm Trì không khỏi phàn nàn: "Rốt cuộc là thằng ngốc nào lại nghĩ không thông, có tiền không có chỗ tiêu, lại đi kinh doanh lỗ vốn thế này."
Cao Minh hay tò mò nhất, đi đầu đẩy cửa vào. Một nhân viên tiến lại, tươi cười chặn anh ấy lại: "Xin hỏi anh đặt trước phòng nào?"
Cao Minh ngây người: "À? Tôi không đặt trước..."
Nhân viên tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi anh, muốn ăn dược thiện nhà chúng tôi thì vui lòng đặt trước, chúng tôi tạm thời xếp lịch hẹn đến ngày 28 tháng này, anh chỉ có thể đặt ngày 29."
Cao Minh quả thực không tin vào tai mình: "Cái gì? Hôm nay mới ngày 13."
Nhân viên cười rất tự hào: "Vâng, dược thiện của chúng tôi rất được ưa chuộng, cung không đủ cầu."
"Điều này..." Cao Minh đã c.h.ế.t lặng.
Liên Kiều dẫn mọi người đi vào: "Tiểu Quách, mở phòng mẫu đơn số chín, tôi sẽ viết thực đơn để nhà bếp làm."
Nhân viên lập tức tiến lại, thái độ cung kính vô cùng: "Vâng, thưa bà chủ."
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Liên Kiều. Mọi người từ ngơ ngác, ngỡ ngàng tới bật ngửa: "Bà chủ? Quán này là do bạn mở?"
Liên Kiều mỉm cười: "Đúng vậy, tôi chính là thằng ngốc đó đây."
Mọi người: ...
Lưu Nghiễm Trì: ... Anh ấy có bị ăn đòn không nhỉ?
Bước lên lầu hai, mọi người phát hiện ra một không gian khác, thiết kế rất tinh tế, rất mới lạ, vừa cổ điển vừa tao nhã. Có vài chỗ phòng nằm rải rác, không ảnh hưởng đến nhau, tính riêng tư cực tốt.
Mỗi phòng đều bật đèn, bên trong có người, mơ hồ truyền ra tiếng trò chuyện rôm rả. Hơn nữa, mỗi phòng đều có một tấm biển, đặt tên theo các loài hoa. Phòng hoa mẫu đơn số chín, mọi người vừa bước vào đã hít một hơi thật sâu, cả một bức tường tranh hoa mẫu đơn đua nhau khoe sắc, đẹp đến nghẹt thở.
Ánh mắt Du Thanh Hà sáng lên, hận không thể lao tới: "Đẹp quá, đẹp quá, đây là bút tích của họa sĩ quốc họa nào vậy?"
Cô ấy cũng từng học vẽ, biết cách thưởng thức, bức tranh này có trình độ rất cao.