Anh rất thích cô thế này, gương mặt chuyên chú nghiêm túc toát lên vẻ đẹp mà cô không hay, cả người cô tản ra sự ung dung, khiến người ta rung động không thôi.
Anh không thích kiểu dựa dẫm hay khóc sướt mướt, mà lại yêu tuýp phụ nữ mạnh mẽ thông minh thế này.
Bỗng dưng anh nhớ tới bài thơ "Gửi cây sồi" của Thư Đình.
Nếu em yêu anh
...
Anh có cánh như đồng, thân như sắt,
Như dao, như kiếm, cũng như kích;
Em có hoa to đỏ chói,
Như tiếng thở than nặng nề,
Cũng giống bó đuốc anh hùng.
Chúng ta chia sẻ gió lạnh, bão sấm, sét đánh;
Chúng ta cùng chịu sương giá, mây mù, cầu vồng.
Dường như mãi mãi rời nhau,
Lại dựa vào nhau cả đời.
Trên châm nổi lên một lớp nước màu đen, là độc tố bài xuất ra.
Liên Kiều nhổ châm, khẽ thở phào một hơi, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Một đôi bàn tay to duỗi tới, lau mồ hôi trên trán thay cô, một ly nước lọc được đưa tới bên miệng cô: "Uống đi, không nóng đâu."
Đúng lúc Liên Kiều đang thấy khát nước, uống một hơi thế nửa ly, trên mặt tràn đầy sự dịu dàng: "Cảm ơn."
Thẩm Kinh Mặc mỉm cười, anh thích chăm sóc cô thế này.
Không biết qua bao lâu, Hứa Vinh Hoa dần dần tỉnh lại, lại ngủ rồi sao?
Ở cửa có một giọng nói truyền tới: "Tỉnh rồi à? Đứng lên đi."
Hứa Vinh Hoa trở mình ngồi dậy, động tác đầu tiên làm cầm gương lên, cảm thấy lại mờ đi một chút, là ảo giác ư?
Trên mặt anh ta hiện lên vẻ mừng rỡ nhìn xung quanh, muốn cảm ơn Liên Kiều nhưng chỉ thấy mỗi bóng dáng của Thẩm Kinh Mặc.
"Cô Liên Kiều đâu rồi?"
Thẩm Kinh Mặc ngồi đọc sách bên cửa sổ, cũng không ngẩng đầu lên: "Cô ấy mệt quá nên đi nghỉ rồi."
Hứa Vinh Hoa im lặng, xem ra lại là châm cứu giúp anh ta đào thải độc tố, hèn chi vết sẹo lại mờ đi một chút.
Anh ta đưa một tờ chi phiếu sang, nói: "Xin hãy cảm ơn cô Liên Kiều thay tôi, còn nữa, tôi muốn hẹn một buổi để mời cô ấy ăn cơm."
Thẩm Kinh Mặc cũng không xem con số, chỉ tiện tay nhận lấy: "Không cần đâu, quan hệ giữa hai người chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân, đừng nghĩ quá nhiều."
Ở trong mắt anh, Liên Kiều chính là cục cưng ai gặp cũng thích, anh phải đề phòng người khác giành mất, bóp c.h.ế.t mọi mầm móng nguy hiểm từ trong trứng nước.
Hứa Vinh Hoa: "..."
Hứa Gia Thiện và em trai nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt của Liên Thủ Chính, ông dùng lời lẽ ôn tồn khuyến khích và an ủi, bảo họ cứ yên tâm ở lại và nếu có khó khăn thì tìm đến Liên Kiều.
Ông cũng dặn họ hãy giúp đỡ Liên Kiều nhiều hơn, chăm sóc cô, trong từng câu nói đều chứa đựng tình yêu thương sâu sắc và ấm áp dành cho con gái.
Liên Thủ Chính là người rất kiêu hãnh, nhưng khi ông trở nên thân thiện thì không ai có thể kháng cự.
Hứa Gia Thiện và em trai vừa ăn món thịt dê nhúng lẩu nóng hổi, vừa nghe những lời ấm lòng, mắt họ đỏ hoe.
Đây mới là hình ảnh người cha mà họ tưởng tượng, cao lớn, ấm áp, vô tư, và toàn năng.
Liên Thủ Chính hoàn toàn nghĩ cho Liên Kiều, chỉ cần là điều cô thích, ông đều chấp nhận.
Dù là hai người không liên quan, ông cũng sẵn sàng dành thời gian để hướng dẫn họ đi lên.
Ông có thể thấy rằng hai đứa trẻ này bản chất thuần phác, nhưng thiếu sự chỉ dạy của cha mẹ, hành động quá nhút nhát, quá tủn mủn, thiếu tự tin trong mọi cử chỉ.
Chậm mà chắc, đôi khi cần đến sức mạnh của một tấm gương.
Bữa ăn kết thúc trong niềm vui của cả chủ và khách, hai anh em Hứa Gia Thiện cảm thấy hoàn toàn yên tâm, người nhà của em họ rất chào đón họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai người trở về phòng, tắm rửa xong, nằm trên giường, vẫn còn mãi bàn tán về Liên Thủ Chính.
Hứa Tiểu Gia không kìm được thở dài, "Giá mà ông Liên là cha của mình thì tốt biết mấy."
Cậu ấy chưa từng được hưởng tình cha, cha của cậu ấy ích kỷ vô tình, không có chút tình cha con nào với anh em họ.
Chân cậu ấy bị tật là do khi còn nhỏ không được chữa trị kịp thời, mắc bệnh bại liệt, cha cậu ấy, Hứa Văn, đứng nhìn mà không làm gì, để mẹ kế hành hạ hai đứa con, ông ta mới là thủ phạm chính.
Vì thế, khi Hứa Văn đến đòi tiền, hai anh em không ai mềm lòng.
Sinh ra mà không nuôi dưỡng, không làm tròn trách nhiệm của một người cha, thì đừng mong con cái hiếu thảo.
Hứa Gia Thiện nhìn lên trần nhà, thở dài không thành tiếng, xuất thân là điều không thể lựa chọn, không ai có thể.
Dù mạnh mẽ như Liên Kiều, cũng không có được một người mẹ tốt.
Bên cạnh, Hứa Tiểu Gia đột nhiên trở mình, "Đúng rồi, anh ơi, quên đưa thư của dì cho chị họ rồi..."
Trước khi họ đi, Kiều Mỹ Hoa không biết nghe tin từ đâu, đặc biệt tìm đến, nhờ họ chuyển một lá thư.
Hứa Gia Thiện thản nhiên hỏi, "Lấy lý do gì?"
"Hả?" Hứa Tiểu Gia không hiểu.
Hứa Gia Thiện tuy ít nói nhưng lại rất thích quan sát mọi thứ xung quanh.
"Chỉ là những người xa lạ không liên quan, chuyển thư làm gì?"
Hứa Tiểu Gia nhăn mặt, "Nhưng họ là mẹ con ruột mà."
Kiều Mỹ Hoa càng tiều tụy hơn, gầy như bộ xương bọc da, trông thật đáng thương.
Hứa Gia Thiện nhìn em trai thật sâu, "Liên Kiều đã bao giờ nhắc đến bà ấy chưa?"
Hứa Tiểu Gia ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài, "Được rồi, chị họ không hỏi, chúng ta không nói, dù sao cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Tuy vậy, sự tò mò đã dấy lên trong cậu, cậu ấy lấy lá thư ra, nhanh chóng mở ra, động tác nhanh đến nỗi Hứa Gia Thiện không kịp ngăn cản.
Thư rất dày, viết trên mấy trang giấy, đầu tiên là vài câu hỏi thăm, hỏi Liên Kiều có sống tốt không.
Sau đó giải thích những lý do của mình, nói rằng bà ấy vẫn yêu Liên Kiều nhất, rằng tình mẹ con là mối quan hệ đáng tin cậy nhất trên đời, không thể đứt đoạn.
Sau đó, bà ấy cầu xin Liên Kiều giúp đỡ, tìm cách giảm án cho Kiều Nhất Liên, nói rằng nếu Liên Kiều không giúp thì là không rộng lượng.
Cuối cùng, bà ấy kể về tình hình hiện tại của mình, nói rằng bà ấy đã tái hôn, có gia đình mới, tự cảm thấy mình là một người vợ và người mẹ tốt, rồi hỏi thăm Liên Kiều, bây giờ cô đã sống tốt hơn, liệu có thể giúp đỡ con riêng của bà ấy một chút, cho họ một tương lai.
Hứa Tiểu Gia sững sờ, đây là cái gọi là tình yêu lớn nhất sao?
"Dì út thật là có vấn đề, còn muốn con gái ruột nuôi con riêng của chồng, thật là quá đáng."
Hứa Gia Thiện nhìn qua vài giây, lạnh lùng cười, rồi ném nó đi.
"Nếu công việc ở lò gạch quá vất vả, thì nói với ông Tô một tiếng, để họ về lại thôn."
Vì tình thân, họ cho con riêng của Kiều Mỹ Hoa làm việc ở lò gạch. Dù vất vả, nhưng ít nhất cũng có thu nhập ổn định, vậy mà họ còn không chịu.
Không có trình độ văn hóa, nói tiếng phổ thông còn không xong, còn muốn làm gì?
Hứa Tiểu Gia do dự, "Liệu có làm khó dì út không?"
Dù sao cũng là mẹ của chị họ, nếu không làm tốt, chị họ cũng không vui.
Việc nhận hay không là một chuyện, nhưng nhìn mẹ mình chịu khổ lại là chuyện khác.
Hứa Gia Thiện cười nhạt, "Không phải sao? Bà ấy thích chịu khổ, ăn hết đắng cay rồi cảm hóa người khác, từ đó tự cảm động chính mình."
Hứa Tiểu Gia: "..."
Anh em nhà họ Hứa ở lại thủ đô, Hứa Gia Thiện vừa nghe lớp, vừa giám sát ở nhà máy.
Hứa Tiểu Gia thì luân phiên giữa tiệm thuốc và phòng thí nghiệm, giúp việc lặt vặt, rảnh thì tìm mặt bằng mở cửa hàng tạp hóa.
Khi Thẩm Kinh Mặc biết, anh gọi Hứa Tiểu Gia tới, cho cậu ấy ba cửa hàng trước nhà để mở siêu thị.
Hứa Tiểu Gia vui mừng khôn xiết, gọi anh Thẩm rất thân thiết.
Liên Kiều biết chuyện, cười mà không biết làm sao, mặc kệ họ làm gì.
Dù sao Hứa Tiểu Gia cũng có kinh nghiệm, không thể gây rắc rối.