Anh đã gặp anh em họ rất nhiều lần, hai bên cũng chẳng xa lạ gì nhau.
Hứa Tiểu Gia lơ đãng quay đầu, không khỏi sững người: "Anh, đây là chén cơm thứ mấy của anh thế?"
Một nồi cơm chưng lạp xưởng đầy ụ đã vơi đi phân nửa, cậu ấy còn chưa kịp ăn mà.
Hứa Gia Thiện cực kỳ thích món này, có mỡ nhưng lại không ngấy, trong hạt cơm có mang theo mùi thơm của thịt, lạp xưởng tươi ngon, được rưới thêm nước tương đặc chế nên ăn ngon vô cùng.
"Mấy ngày rồi anh không được ăn no."
Thẩm Kinh Mặc đẩy cơm chưng lạp xưởng tới trước mặt anh ấy: "Vậy thì ăn nhiều một chút."
Hứa Tiểu Gia cũng bới thêm một chén nữa, quả nhiên là rất ngon.
Buổi chiều Trần Đan Bình có tiết nên vội vàng ăn xong rồi quay về trường trước.
Hứa Gia Thiện ăn một mạch ba chén cơm, sau đó ăn một chén canh đầy nữa mới cảm thấy no bụng.
"Cậu Thẩm."
Thật ra anh ấy có ấn tượng khá tốt về Thẩm Kinh Mặc, con cháu nhà giàu, có gia thế tốt, tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến nhưng lại không khinh thường những người có xuất thân từ đáy xã hội như bọn họ, thái độ thân thiện.
Lại còn gửi thư giúp họ nữa chứ.
Thẩm Kinh Mặc cười nói: "Cứ gọi em là em rể được rồi."
Hứa Gia Thiện: "..."
Liên Kiều bụm mặt, rốt cuộc anh thích cái xưng hô đó tới mức nào thế?
Sốt ruột làm gì? Bọn họ còn chưa kết hôn mà, còn chưa danh chính ngôn thuận.
Hứa Tiểu Gia đảo mắt, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này: "À mà, anh Thẩm Kinh Mặc, anh có biết nấu ăn không?"
Thẩm Kinh Mặc nhìn cậu ấy với vẻ kỳ quái: "Có biết hay không thì có liên quan gì?"
Hứa Tiểu Gia cười tủm tỉm nói: "Chị họ em không biết nấu ăn, đương nhiên là phải tìm một người đàn ông am hiểu chuyện bếp núc chứ sao, nếu như anh không biết thì không đủ tiêu chuẩn nha."
Cậu ấy thật sự nghĩ như vậy!
Thẩm Kinh Mặc yên lặng nhìn cậu ấy một cái, bỗng nhiên đáp lại một câu: "Nhưng anh có tiền."
"Hả?" Hứa Tiểu Gia vẫn chưa hiểu.
Thẩm Kinh Mặc thong thả húp canh: "Nhà anh sẽ mời giúp việc, bao trọn mấy việc tay chân, còn mời cả đầu bếp chuyên nấu những mới Liên Kiều thích ăn, sau này cũng sẽ mời thêm bảo mẫu để chăm sóc con cái."
Ít nhất sẽ mời ba người giúp việc.
Anh em nhà họ Hứa: "..." Như được khai sáng, hóa ra người có tiền sống như thế à.
Có tiền đúng là tuyệt quá.
Hứa Tiểu Gia hỏi lại với vẻ khó hiểu: "Vậy cần anh làm gì nữa?"
Thẩm Kinh Mặc phát hiện nhận thức của họ có vấn đề, thời buổi này vợ con không chỉ để ấm giường.
Lấy vợ về không phải là để vợ làm việc nhà, cũng không phải để vợ hầu hạ chồng và con.
"Thì để thương yêu cô ấy, giúp đỡ cô ấy những khi cô ấy gặp khó khăn, dỗ dành cô ấy vui mỗi khi cô ấy buồn, báo thù giúp cô ấy mỗi khi cô ấy bị ấm ức."
Hai anh em nhà họ Hứa nhìn nhau, cảm thấy rất mới lạ, phụ nữ có thể không làm việc nhà được sao?
Có điều, nếu như là Liên Kiều không làm việc nhà thì cũng không phải không thể chấp nhận được, vì cô biết kiếm tiền biết dựng nhà xưởng biết chữa bệnh kia mà.
"Chị em họ sẽ không chịu ấm ức đâu, chị ấy lợi hại lắm đó."
Thẩm Kinh Mặc thản nhiên không thèm để ý: "Ừ, vậy thì cô ấy có thể bảo vệ anh."
Hứa Tiểu Gia sững sờ, cậu ấy chưa từng thấy người đàn ông nào mặt dày vô si đến thế.
Liên Kiều biết cái nhìn của bọn họ hoàn toàn khác biệt nên cũng không ép buộc phải giống nhau.
"Anh ấy nói giỡn thôi, mau ăn đi."
Trong nền giáo dục mà Thẩm Kinh Mặc tiếp nhận thì nam nữ bình đẳng mới là chuyện bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ăn nói khép nép lấy lòng bạn gái lại càng bình thường hơn.
"Bạn gái ơi, tối nay chúng ta đi xem phim đi."
Liên Kiều khẽ lắc đầu: "Tối nay phải dẫn họ đi gặp cha, anh quên rồi sao?"
Thẩm Kinh Mặc vỗ ót, đúng là đã quên mất: "Anh chỉ lo nghĩ tới chuyện hẹn hò với em thôi."
Cũng hết cách, muốn hẹn hò với cô khó lắm, người nhà họ Liên luôn có đủ lý do để ngăn cản Liên Kiều ra ngoài với anh.
Hứa Gia Thiện lập tức căng thẳng: "Để bọn anh đi gặp cụ, có thích hợp không?"
Theo lý thuyết, về tình về lý cũng nên tới cửa thăm hỏi, nhưng nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ thì lại xấu hổ quá.
Liên Kiều là anh em họ với bọn họ, theo lý thì họ nên gọi Liên Thủ Chính là dượng, nhưng vấn đề là dì út của họ, tức là Kiều Mỹ Hoa mẹ đẻ của Liên Kiều lại không phải vợ của Liên Thủ Chính.
Càng xấu hổ hơn là Kiều Mỹ Hoa và Liên Kiều đã cắt dứt quan hệ, không còn danh phận mẹ con nữa.
Liên Kiều thấy vẻ mặt của hai người họ, nói: "Có gì không thích hợp? Cha em rất muốn gặp hai người, vậy nên đã đặt phòng riêng ở Đông Lai Thuận rồi đấy."
Thẩm Kinh Mặc bổ sung một câu: "Đông Lai Thuận là cửa hàng đã mở hơn trăm năm, ngon nhất là món lẩu thịt cừu."
Hai anh em lại càng lo lắng hơn: "Ngài Liên khách sáo quá."
Liên Kiều nhỏ nhẹ an ủi: "Có gì đâu mà sợ, cha em thân thiện lắm."
Thẩm Kinh Mặc xoa đầu cô, vẻ mặt ấm ức: "Đúng đấy, ông ấy chỉ nhướng mày trợn mắt với anh, tìm đủ cách để bắt bẻ thôi."
Liên Kiều đáp lại với vẻ hiển nhiên: "Ai bảo anh nhìn trúng cục cưng của ông ấy làm gì? Đã đến lúc kiểm tra mức độ thật lòng cũng anh rồi."
Hai anh em nhà họ Hứa nhìn nhau, xem ra cảm tình của họ rất tốt, là đang yêu đương nghiêm túc.
Thôi được, chỉ cần họ vui là được.
Cơm nước xong, anh em nhà họ Hứa đi nghỉ ngơi, Liên Kiều cũng bận việc, Thẩm Kinh Mặc thì ở cạnh để làm trợ thủ cho cô.
Bỗng dưng có một người đàn ông đeo khẩu trang đi vào: "Cô Liên, cậu Thẩm."
Vào phòng, anh ta kéo khẩu trang xuống, lộ ra nửa bên mặt bị bỏng, chính là Hứa Vinh Hoa.
Liên Kiều đang chờ anh ta, đưa thuốc đã sắc xong cho anh ta, Hứa Vinh Hoa không thèm nghĩ ngợi gì đã uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Kinh Mặc chỉ cái giường nhỏ cạnh cửa sổ, ý bảo anh ta nằm lên đó, anh ta rất im lặng, nhưng cũng rất phối hợp.
Liên Kiều quan sát cẩn thận miệng vết thương của anh ta, vết thương vốn trông rất đáng sợ nay đã mờ đi nhiều, mấy chỗ sần sùi cũng láng mịn hơn.
"Đã mờ thêm một chút rồi, không tồi, tiếp tục kiên trì, để tôi bôi thuốc cho anh."
Cô lấy thuốc bột được điều chế tỉ mỉ ra, dùng nước ấm để pha, tay bận việc không ngừng, miệng còn lẩm bẩm.
"Tôi dùng bột trân châu, tuyết liên, nhân sâm, đương quy, bạch phục linh, cây ý dĩ và các dược liệu khác để chế thành, rất quý đấy."
Nhận hai chục ngàn tiền đặt cọc của người ta, đương nhiên phải nói cho người ta biết số tiền đó đổ đi đâu mới được.
Ngày nào Hứa Vinh Hoa cũng soi gương, mỗi ngày đều dùng máy ảnh để chụp lại nên tất nhiên cũng biết gương mặt của mình đang trong quá trình dần dần khôi phục lại.
Mỗi ngày trị liệu không gián đoạn, hiệu quả vô cùng tốt, điều này làm cho anh ta vô cùng vừa lòng.
"Để lát nữa tôi viết cho cô thêm một tấm chi phiếu."
Liên Kiều nhướng mày, thấy anh ra rất hào phóng nên lấy một cái chai ra đưa cho anh ta.
"Vậy anh cầm mười viên thuốc làm đẹp này đi, mỗi ngày để bụng rỗng uống một viên vào buổi sáng."
Bôi ngoài da kèm điều trị từ bên trong sẽ thấy hiệu quả rõ rệt hơn.
"Được." Hứa Vinh Hoa là bệnh nhân phối hợp nhất, anh ta chịu đựng gương mặt người không ra người quỷ không ra quỷ này đủ rồi.
Liên Kiều đắp thuốc lên mặt anh ta, ấm ấm, rất thoải mái, còn có mùi hương giúp xoa dịu lòng người, Hứa Vinh Hoa không khỏi nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi.
"Kinh Mặc, đưa cồn cho em."
Dùng cồn tiêu độc cho châm, Liên Kiều tập trung trong chốc lát, bàn tay nhỏ nhắn tung bay, mấy cây châm phóng ra, dừng lại trên mặt Hứa Vinh Hoa, Hứa Vinh Hoa vẫn không nhúc nhích, không có chút phản ứng nào.
Vê châm, phi châm, động tác rất lão luyện.
Thẩm Kinh Mặc nhìn động tác như nước chảy mây trôi của cô, trong mắt ngập tràn sự say đắm, đẹp quá.