Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 146



Liên Kiều trực tiếp đáp lại: “Cô bị ngu à? Hay là có ý đồ xấu? Nếu như cô bị ngu, tôi xin được đặt cho cô một biệt danh, cô em thiểu năng, còn nếu như cô có ý đồ xấu, vậy thì tặng cô biệt danh bà hoàng đố kị, ghen ghét đố kị đến mức người bình thường cũng không đỡ nổi cô nữa.”

“Cô...” Cả người Tạ Lệ Lệ run lên, tức giận đỏ bừng mặt, cô ta ghét những biệt danh này!

Liên Kiều vuốt tóc, vô cùng tự tin nói: “Với thực lực của tôi mà còn cần phải gian lận chắc? Nếu như cô cứ khăng khăng nói như thế, vậy thì những tiền bối như Lý Thời Trân, Tôn Tư Tốn, chính là người giúp tôi gian lận.”

Khí thế mạnh mẽ của cô áp đảo, khiến tất cả mọi người đều không thở nổi.

Cô ngoắc ngoắc ngón trỏ, nhìn về phía ống kính như thể đang câu hồn, cười như không cười nói: “Còn ai không phục nữa? Lên đây nghênh chiến!”

Cô làm vậy là đang tuyên chiến, chúng ta không nói đùa, muốn chiến thì cứ chiến thôi, trống trong bóng tối giở trò thì có tác dụng gì chứ, vẫn cứ bị một bạt tai tát bay mà thôi.

Ở trước mặt thực lực mạnh mẽ, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là hổ giấy.

Tất cả mọi người đều im lặng, đây nào phải là cấp đồng cần người ngoài chi viện, đây rõ ràng là cấp bậc vương giả quét sạch tất cả.

Đôi môi của Tạ Lệ Lệ run run, cố gắng hết sức muốn phản bác, thế nhưng trí thông minh lại không đủ.

Một chiếc xe Jeep phóng nhanh đến, xe vừa dừng lại, đã có một người đàn ông bước ra khỏi ghế lái, vẻ mặt vô cùng kích động.

“Liên Kiều, Liên Kiều.”

Thẩm Kinh Mặc lao đến ôm chặt lấy Liên Kiều, vẻ mặt vui mừng khó có thể diễn tả bằng lời.

Mọi người ngơ ngác nhìn bọn họ, ôi trời, ôm nhau ngay giữa đám đông, bạo thật đấy.

Liên Kiều được anh ôm vào trong lòng, cũng không vùng vẫy: “Sao vậy?”

Thẩm Kinh Mặc cười lớn: “Mấy mẫu sản phẩm em nghiên cứu phát minh đã đạt được chứng nhận quốc tế rồi, trong đó serum và mặt nạ cũng đã được cấp bản quyền sáng chế quốc tế. Chúc mừng em.”

Liên Kiều hưng phấn nhảy dựng lên, hai mắt sáng ngời: “Thật sao?”

Mặc dù đã dự đoán trước được điều này, nhưng cô vẫn rất vui, đây chính là bước đi đầu tiên trong hành trình sự nghiệp của cô.

Thẩm Kinh Mặc vẫn luôn cho rằng cô chỉ có năng khiếu về y thuật, nhưng anh không ngờ cô lại còn có cả tài kinh doanh nữa.

Gửi đi xin cấp bản quyền sáng chế quốc tế vốn đã là một bước đi vô cùng thông minh.

“Đúng thế, đây là fax, em xem đi.”

Liên Kiều liếc nhìn, sau khi xác nhận không có gì sai sói mới nở một nụ cười thật tươi: “Ha ha ha, không tồi, em có thể mở rộng ra thị trường nước ngoài rồi.”

Cô dự định sẽ tặng một ít cho những người mua nổi tiếng, đừng thấy bọn họ không có gì nổi bật, nhưng thật ra bọn họ có một lượng khán giả rất lớn.

Sau đó lại tăng cho mấy người có tiếng trong giới thời trang của các tòa soạn tạp chí, bọn họ nhạy bén nhất với mỹ phẩm, đến lúc đó đưa lên tạp chí, sức ảnh hưởng sẽ lớn vô cùng.

Quảng cáo mà, cũng là điều bắt buộc, còn phải triển khai dây chuyền sản xuất nữa, có quá nhiều chuyện cần phải làm.

Trong đầu cô lóe lên vô số suy nghĩ, người dẫn chương trình ở bên cạnh tò mò hỏi: “Bạn học Liên Kiều, cô xin cấp bản quyền sáng chế quốc tế gì vậy?”

Liên Kiều cười ngọt ngào, bày ra tư thế của một người chuyên nghiệp: “Mỹ phẩm để khắc phục các vấn đề về da, do tôi đích thân nghiên cứu phát minh, có thể nói là loại tiên tiến nhất thế giới. Trong tương lai không xa, mỹ phẩm tôi chế tạo ra sẽ được bán ra thị trường nước ngoài. Mong rằng sẽ được đón nhận.”

Ừm. Nhân cơ hội quảng cáo luôn cũng không tồi.

Người dẫn chương trình ngây ngẩn cả người: “Hả? Bán ra thị trường nước ngoài á? Cô chắc chắn có thể bán được không?”

Người trong nước thích mua hàng nước ngoài, lại càng thích mua mỹ phẩm chăm sóc da của nước ngoài, cảm giác đấy mới là tốt nhất.

Cô thì hay rồi, lại làm ngược lại.

Liên Kiều vẫy tay với ống kính: “Cho tôi một đoạn cận cảnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khóe miệng của người quay phim giật giật, có cảm giác dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Liên Kiều lấy từ trong túi ra mấy chiếc mặt nạ, có bao bì rất tinh xảo, bên trên còn có logo rất lớn, Hoa Nhan.

Cô đưa từng chiếc mặt nạ ra trước ống kính: “Đây là mặt nạ làm trắng, giúp làn da trắng nõn mềm ẩm và rạng rỡ. Mẫu này là mặt nạ sáp ong, cấp nước dưỡng ẩm, cải thiện tình trạng lỗ chân lông to. Mẫu này là mặt nạ nuôi dưỡng, giúp làn da trẻ trung săn chắc, bổ sung collagen giúp trẻ hóa. Những mẫu mặt nạ này đều sử dụng các sản phẩm tự nhiên nguyên chất và công nghệ cao, có hiệu quả vô cùng rõ ràng trong việc cải thiện làn da.”

Phương pháp tiếp thị này tuyệt vời thật sự.

Rõ ràng đài truyền hình đến để tìm kiếm chủ đề nóng hổi, vạch trần bê bối, thế nhưng lại trở thành nền tảng để Liên Kiều tuyên truyền.

Năng lực này, khiến rất nhiều nhân viên gặp nhiều biết rộng ở trong đài truyền hình phải ngạc nhiên.

Kiểu người như vậy dù làm gì cũng đều có thể thành công.

Trong lòng của người dẫn chương trình nữ bắt đầu rục rịch, ánh mắt nóng rực: “Thật sự có hiệu quả như vậy sao?”

Không có người phụ nữ nào là không yêu cái đẹp, những người phụ nữ thường lên sóng truyền hình lại càng yêu cái đẹp hơn, càng chú ý đến hình tượng của mình hơn. Bình thường cô ta trang điểm nhiều, vậy nên làn da rất khô.

Liên Kiều vuốt ve gương mặt mình: “Nhìn thử da tôi đi, thế nào?”

Da trắng như tuyết, mềm mại mịn màng như da em bé, không có chút khuyết điểm nào, đây là làn da mà tất cả phụ nữ đều muốn có.

Ánh mắt người dẫn chương trình lộ ra vẻ ngưỡng mộ: “Cô còn trẻ, da đẹp là chuyện bình thường.”

Liên Kiều lấy ra một bức ảnh: “Nhìn bức ảnh này đi, đây là tôi của một năm trước.”

Người dẫn chương trình nhìn chằm chằm vào người trong bức ảnh, không thể tin nổi, vừa đen vừa gầy, làn da khô ráp, nếu như không phải đường nét giống hệt nhau, cô ta không khỏi nghi ngờ đây là hai người khác nhau.

“Cô sử dụng những sản phẩm này sao?”

“Đúng thế.” Liên Kiều mỉm cười gật đầu.

Người dẫn chương trình kích động không thôi: “Có thể cho tôi dùng thử được không?”

A a a, cô ta muốn trở nên xinh đẹp, cô ta cũng muốn có làn da em bé.

Liên Kiều vô cùng hào phóng lấy mấy hộp mặt nạ, một bộ mỹ phẩm dưỡng da ra: “Được thôi.”

Cô giải thích kỹ càng cách sử dụng, chia sẻ một vài mẹo chăm sóc da, người dẫn chương trình nghe vậy liên tục gật đầu, hưng phấn đến lạ, đã ném mục đích chính của chuyến đi lần này ra sau đầu từ lâu.

Liên Kiều nói khô cả họng, lúc này mới dừng lại, nhìn về phía mọi người đang sững sờ ở xung quanh.

“Đúng rồi, đây không phải là sinh viên của trường bọn tôi thì phải? Sao mới sáng sớm mà mọi người đã xuất hiện ở trong trường chúng tôi vậy?”

Một nữ sinh háo hức nhìn cô: “Bọn tôi là sinh viên từ trường thiết kế thời trang ở bên cạnh, nghe nói nơi này có chuyện hay để xem, vậy nên bọn tôi qua đây xem thử.”

Bọn họ cũng yêu cái đẹp, bọn họ cũng muốn dùng thử! Có được không?

Liên Kiều nheo mắt lại: “Nghe nói? Nghe ai nói vậy?”

“Tôi nghe bạn học xung quanh nói.”

Dù sao cũng là một truyền mười, mười truyền trăm, cụ thể là ai truyền ra thì thật sự không ai biết.

Liên Kiều định tìm người điều tra, kiểu gì cũng phải tìm cho ra người đã lên kế hoạch đó.

“Sao tôi cứ có cảm giác đây là một âm mưu nhỉ? Tôi không tranh với đời, hình như không đắc tội ai cả thì phải.”

Tạ Lệ Lệ cười lạnh một tiếng, cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội chen lời: “Liên Kiều, cô có biết bản thân mình kiêu ngạo đến mức nào không? Có biết cô đã đắc tội bao nhiêu người rồi không?”

Sao lại có mặt mũi nói không tranh với đời chứ? Chỉ riêng một chiếc cúp quán quân thôi, đã cản đường của biết bao nhiêu người rồi.

Đúng là đồ không biết mình biết ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com