Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 147



Liên Kiều cảm thấy, bình thường không gây ồn ào ầm ĩ gây sự với người khác, thì không đến nỗi có mối thù hằn sâu đậm gì.

Cô nói người khác xong, vừa quay người đã quên mất, sao có thể ghi thù được chứ?

“Thiên tài ấy mà, có tư cách để kiêu ngạo.”

Tạ Lệ Lệ ngứa mắt cô: “Là thiên tài do người khác giới thiệu mới đúng, sản phẩm cô nghiên cứu phát minh, cô nghiên cứu phát minh ở đâu? Có chứng cứ gì có thể chứng minh là do cô nghiên cứu phát minh ra không? Nói không chừng là người khác dâng thành quả nghiên cứu cho cô cũng nên.”

Cô ta càng nói càng sai, Thẩm Kinh Mặc không nghe nổi nữa, lạnh lùng cắt ngang: “Người khác? Ai lại vĩ đại đến vậy, sẵn lòng dâng thành quả mình dày công nghiên cứu cho người khác? Các bạn học có mặt ở đây, mọi người có chịu không?”

Nhà họ Tạ chẳng qua chỉ là dòng họ hạng ba, căn bản chẳng có gì đáng để kính nể, nhà bọn họ có cách dạy dỗ con gái rất hay, chính là dạy dỗ theo khuôn mẫu tương lai gả vào những gia đình cao sang giàu có.

Từ nhỏ đã được đưa đi học hát hò nhảy múa, bồi dưỡng khí chất, học đại học chỉ để mạ vàng cho bản thân, thấm nhuần tư tưởng vị kỷ, chủ nghĩa cá nhân, sẽ tranh thủ kiếm lợi cho bản thân và gia đình, biết cách lấy lòng đàn ông.

Không cần phải có suy nghĩ riêng của mình, làm một cô búp bê xinh đẹp, đánh bại tất cả mọi đối thủ gả vào những gia đình cao sang giàu có, thì đã coi như là người đã bước lên đến đỉnh cao cuộc đời rồi.

Nói cách khác, bọn họ coi tất cả những người cùng giới là đối thủ cạnh tranh, có thói quen chèn ép người khác, không chịu nổi khi thấy có cô gái khác xuất sắc hơn mình.

Tần Lộ đứng ra nói chuyện: “Ai mà chịu chứ, thành quả nghiên cứu là tâm huyết, cũng là niềm vinh dự tự hào của bọn tôi, chỉ có kẻ ngốc mới chịu đưa thôi, điều này không hợp lý.”

Việc thừa nhận bạn học giỏi hơn mình, khó lắm sao?

Trần Đan Bình tin tưởng Liên Kiều nhất, một người có thể bán các món dược thiện với giá trên trời, nghiên cứu phát minh ra vài sản phẩm, chẳng phải là rất bình thường sao? “Đúng thế, sự xuất sắc của bạn học Liên Kiều, bọn tôi đều thấy rõ.”

Tạ Lệ Lệ không nghe vào đầu được một chữ nào: “Cô ta có thể được ông Liên phá lệ nhận làm học trò, vốn đã là điều không hợp lý rồi.”

Cô ta cũng muốn được làm học trò của Liên Thủ Chính, Liên Kiều có thể, sao cô ta lại không thể chứ?

Trở thành học trò của Liên Thủ Chính, cô ta sẽ có giá trị hơn gấp trăm lần.

Liên Kiều ghét nhất là những lời buộc tội tùy tiện vô căn cứ như vậy: “Cô đang ám chỉ gì đó? Ám chỉ ông Liên Thủ Chính tặng miễn phí thành quả nghiên cứu của mình cho tôi sao? Ý cô là vậy ư?”

Cả hiện trường đều im lặng, Tạ Lệ Lệ vẫn cố gân cổ lên cự lại: “Đây là do cô tự mình nói đó, dù sao tôi cũng không tin là cô có bản lĩnh đó.”

Lại còn nghiên cứu phát minh mỹ phẩm nữa chứ, lừa ai vậy hả?

Ánh mắt Liên Kiều trở nên lạnh lùng: “Cô không làm được, không có nghĩa là người khác không làm được, chỉ biết ghen ghét đố kị với người khác, loại người trời sinh đã không giỏi, lại còn không chịu cố gắng, vĩnh viễn sẽ không thể thành công được.”

Xem ra là đã đến lúc nên để cô ta nhận thức rõ ràng mình là ai rồi.

Tạ Lệ Lệ tức giận không thôi: “Hừ, rõ ràng là cô đi đường tắt nên mới...”

Hiện giờ Khương Khải đối xử cực kỳ lạnh lùng với cô ta, nhìn thấy cô ta là vờ như không nhìn thấy, tức c.h.ế.t đi được.

Tất cả những điều này đều là do Liên Kiều.

Khóe miệng Liên Kiều khẽ nhếch lên: “Tạ Lệ Lệ, trang thứ 370 của ‘Thiên Kim Phương’ viết gì? Trong vòng hai phút đọc hết nội dung của cả trang này đi.”

“Hả?” Tạ Lệ Lệ ngẩn người.

Liên Kiều căn bản không cho cô ta cơ hội từ chối: “Bắt đầu đếm ngược.”

Tạ Lệ Lệ sốt ruột, không kịp nghĩ nhiều, theo thói quen suy nghĩ tìm kiếm đáp án.

“Ờm... hình như là...”

Cô ta vắt óc suy nghĩ nửa ngày trời, nhưng đầu óc lại trống rỗng, không có gì cả, thế nên cô ta vô cùng sốt ruột.

Bình thường cô ta chỉ tập trung chăm chút cho bản thân, chú ý cách nói năng, quyến rũ đàn ông, chứ cô ta không chú tâm mấy đến chuyên ngành của mình, lần nào kiểm tra cũng phải đi nhờ vả.

Liên Kiều bình tĩnh nhắc nhở: “Phương thuốc Phục thần hoàn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hai mắt Tạ Lệ Lệ sáng lên, vui mừng hô lên: “Đúng đúng, là phương thuốc Phục thần hoàn, tôi nhất thời quên mất, công thức là phục thần... phục thần...”

Nói phục thần cả nửa ngày trời, những dược liệu khác lại không thể nhớ ra được, rốt cuộc là gì vậy?

Cứ có cảm giác tên chúng đang ở ngay bên miệng, nhưng lại không thể nào nói ra được, rõ ràng là nội dung đã từng đọc, từng học thuộc rồi.

Mọi người đều im lặng nhìn cảnh tượng này, không có so sánh sẽ không có đau thương.

Vừa nãy Liên Kiều tuyệt vời bao nhiêu, lúc này Tạ Lệ Lệ lại ngu ngốc vụng về bấy nhiêu.

Mấy cuốn sách cũng không làm khó được cô, thế nhưng Tạ Lệ Lệ thì sao, lặp lại một lần những lời Liên Kiều đã nói cũng không được.

Cùng là sinh viên của Đại học Y học cổ truyền thủ đô, ấy thế nhưng, lại có sự khác biệt rất lớn.

Có thời gian rảnh rỗi nói những lời ghen ghét đố kị, còn chẳng bằng đọc thêm mấy cuốn sách, học thêm mấy đơn thuốc.

Liên Kiều còn cho cô ta một cơ hội nữa: “Cô lặp lại một lần công thức của bột ngũ hương tôi nói lúc nãy đi.”

Tạ Lệ Lệ vô cùng khó chịu, trên trán toàn là mồ hôi, càng sốt ruột lại càng không nghĩ ra được.

Vừa nãy Liên Kiều nói như thế nào nhỉ? Bột ngũ hương... rốt cuộc là năm loại hương nào? A a a.

Liên Kiều cho cô ta mấy cơ hội liền, toàn là đọc lại những phương thuốc mà cô mới nói lúc nãy, còn rất hào phóng nhắc nhở phần mở đầu.

Thế nhưng, sắc mặt của Tạ Lệ Lệ càng ngày càng trắng bệch, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, mở miệng vô số lần, nhưng lại không trả lời được.

Sự tự tin của cô ta liên tục bị đánh trúng, dần dần cạn kiệt.

Cuối cùng, Liên Kiều nhìn cô ta với tư thái của người bề trên, trong mắt ngập tràn sự kiêu ngạo.

“Đây chính là khoảng cách giữa tôi và cô, tôi có thể thuộc nằm lòng hàng ngàn phương thuốc, lúc nào cũng có thể lấy ra sử dụng, còn cô thì ngay cả một phương thuốc đơn giản cũng không nói ra được, ghen ghét đố kị? Có tác dụng gì chứ? Chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.”

Đây mới là đòn phản công tốt nhất, sự thật mạnh hơn lời truyền miệng nhiều.

Sắc mặt Tạ Lệ Lệ tái nhợt, nước mắt lã chã rơi, lần này cô ta đã thua rất thảm.

...

Có chuyện vui như vậy, người nhà họ Liên tụ tập lại với nhau cùng ăn một bữa cơm, đương nhiên, nghiên cứu của cậu cả Liên đang trong lúc mấu chốt nên không đi được.

Đỗ Hành vừa mới đi đến phía nam quay phim, căn bản không thể trở về được.

Liên Thủ Chính vô cùng vui mừng, con gái nhà mình giỏi giang thật đấy, làm chuyện gì cũng xuất sắc.

Thế nhưng, ông vẫn gọi điện đến đài truyền hình để hỏi xem là ai đã thông báo cho đài truyền hình.

Thật ra đài truyền hình cũng không biết, là điện thoại nặc danh gọi đến, sau khi kiểm tra thì là từ một bốt điện thoại công cộng.

Mặc dù không có được câu trả lời thỏa đáng, nhưng đài truyền hình cũng đã hứa sẽ làm một tập thật hay, quảng bá cho thương hiệu Hoa Nhan.

Cậu hai Liên thật lòng mừng thay cho em gái mình: “Chúc mừng em, em gái.”

Con cháu nhà bọn họ đều xuất sắc như vậy, em gái mới học được nửa năm, đã mày mò làm mỹ phẩm, mà hiệu quả còn rất tốt nữa.

Liên Kiều mời anh ấy một ly: “Cảm ơn anh hai.”

Cậu hai Liên mỉm cười uống cạn: “Chuyện quảng cáo cứ để anh nhỏ của em làm cho, còn về việc sản xuất, em có thể thuê nhà máy hóa chất hàng ngày trước, chỉ cần không để lộ công thức ra ngoài là được.”

Mảnh đất đó vẫn còn đang xây dựng nhà xưởng, căn bản không kịp sản xuất.

Trong lòng Liên Kiều lóe lên một suy nghĩ: “Nhà máy hóa chất hàng ngày? Có nhà máy hóa chất hàng ngày nào sắp đóng cửa không?”

Mua lại cũng là một cách hay.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com