Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 172



Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc nhìn nhau, lại là người phụ nữ này, Trần Minh Minh?

"Đỗ Hành, hai người quen biết sao?"

Trần Minh Minh cười khanh khách tiến tới, tự nhiên khoác lấy cánh tay Đỗ Hành: "Tôi là bạn gái của Đỗ Hành, hai người thì sao?"

Liên Kiều ngây ngẩn cả người, bạn gái của anh út? Không phải chứ? Đột ngột quá, cô có chút khó tiếp thu được.

"Này là thật sao?"

Trần Minh Minh cười mắt long lanh: "Anh là bạn nối khố lâu năm của Đỗ Hành à? Đẹp trai thật. Cho tôi xin lỗi vì chuyện vừa nãy nhé, người một nhà không nhận ra người một nhà."

"Anh út." Liên Kiều buồn bực, cô có thể nói cô ghét người này sao?

Đỗ Hành có chút chột dạ không rõ lý do: "Mới quen thôi, mới được một tháng."

Vẫn chưa phải quen biết rõ gì lắm, nhưng vẻ ngoài Trần Minh Minh đúng gu anh ta, tính cách cũng khá được, thoải mái lại hào phóng, cộng thêm tai nạn đó nên…

Liên Kiều ghen: "Anh cũng đã quen bạn gái rồi, sao còn quản chuyện của em? Hừ."

Đã quen được một tháng mà gọi điện cũng chẳng thấy nói gì cả, cô có còn là cô em gái anh ấy thương nhất không?

Hừ, đàn ông đều trọng sắc khinh em gái.

Phỏng chừng cô với người phụ nữ này có phát sinh xung đột, anh ấy cũng sẽ giúp bạn gái, còn cô em gái cô đây đã trở thành quá khứ rồi.

Nhất thời đầu cô tưởng tượng ra vô vàn thứ, cảm xúc cực kỳ phong phú.

Trán bị ai đó gõ một cái, Đỗ Hành lo lắng nhìn cô: "Em đang nghĩ gì thế?"

Liên Kiều bĩu môi: "Có người sắp coi trọng sắc đẹp hơn em gái rồi".

"Nói bậy nào". Đỗ Hành xoa đầu cô: "Trong lòng anh, em mãi mãi người quan trọng nhất".

Liên Kiều nhăn mũi, lời đàn ông có thể tin sao? Nghe cho vui thôi. Hai anh em mải nói chuyện không để ý ánh mắt kỳ lạ của Trần Minh Minh. Thế nhưng Thẩm Kinh Mặc lại vô tình liếc thấy. Anh hơi nhíu mày, trong lòng nảy sinh một chút cảnh giác.

Trần Minh Minh cười khẽ: "Đừng đứng nữa, chúng ta tìm chỗ ăn cơm thôi". Phản ứng đầu tiên của Đỗ Hành là nhìn Liên Kiều. Chờ Liên Kiều gật đầu anh ta mới nói: "Được, đến quán Thanh Phong đi". Trần Minh Minh quan sát tất cả, ánh mắt càng thêm sâu xa.

Quán Thanh Phong là sản nghiệp của Liên Nhị thiếu gia, cả đoàn người được đưa thẳng vào một phòng riêng. Liên Kiều thường đến đây ăn, cũng không xem thực đơn mà trực tiếp gọi thẳng bún thịt bột hấp và mỳ thịt băm mà mình thích, còn gọi cho Thẩm Kinh Mặc món cá bống kho tộ và thịt kho tàu. Gọi xong, cô cười tủm tỉm uống trà, ăn điểm tâm được bưng lên. Còn Thẩm Kinh Mặc thì ở bên cạnh giúp cô tráng bát đũa, khử trùng.

Đỗ Hành hơi bất mãn: "Chỉ thế thôi à? Không gọi nữa à?" Liên Kiều ngạc nhiên nhìn anh, lại sao nữa? Đàn ông khi yêu thật phức tạp. "Bốn món này là em và Kinh Mặc thích ăn, mọi người muốn ăn gì thì tự gọi, em trả tiền".

Đỗ Hành vẫn không vui, cứ nhìn cô chằm chằm, khiến Liên Kiều thấy trong lòng bồn chồn, ôi chao anh mình ơi, muốn nói gì thì nói thẳng, như thế này em đoán làm sao được?

"Gọi cho anh hai món anh thích nhất đi". Đỗ Hành chỉ muốn biết, rốt cuộc cô có để người anh trai này trong lòng không.

Liên Kiều hoang mang vô cùng, sao lại để cô gọi? Thẩm Kinh Mặc hiểu ra, không nhịn được khẽ cười, ghen rồi sao? Đồ đàn ông nông cạn, chuyện này mà cũng phải tranh! Bạn gái đang ở ngay bên cạnh, vậy mà coi được à? Ừm, không nói cho cô biết được.

"Liên Kiều, đừng để ý đến anh ấy".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cũng đâu thể bỏ mặc được, anh trai mình thì mình chỉ có thể chiều thôi, Liên Kiều nghĩ ngợi, cố nhớ lại: "Thêm một món gà om hạt dẻ, rau cải thìa luộc." Đây là hai món mà Đỗ Hành thích ăn, lần nào anh ta cũng gọi hai món này.

"Cũng còn chút xíu lương tâm ha." Đỗ Hành cuối cùng cũng hài lòng, cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Hương vị của gia đình thật tuyệt.

Trần Minh Minh mỉm cười: "Tiểu thư Liên Kiều, giới thiệu cho tôi vài món ngon nhé."

Liên Kiều tùy ý chỉ vào thực đơn: "Đều ngon hết, không lo chọn trúng món dở đâu, cứ gọi tùy ý." Đây là thực đơn anh Hai đã cẩn thận chọn lựa, mỗi món ăn đều được chế biến rất công phu.

Nhưng Trần Minh Minh chỉ cho rằng cô không muốn giới thiệu, nụ cười cũng không còn tươi tắn như trước nữa. Liên Kiều không chú tâm đến cô ta, cũng không có ý định lấy lòng cô ta, đó không phải trách nhiệm của cô. Cho dù sau này quan hệ chị dâu em chồng không tốt thì cũng chẳng sao. Sau này cô sẽ đi lấy chồng, bản thân cũng có nhà riêng, nhà họ Liên cũng không đến lượt người ngoài quyết định.

"Có mua quà cho em không vậy?"

"Đương nhiên, quên gì thì quên chứ sao quên chuẩn bị quà cho em được." Đỗ Hành cười tủm tỉm nhìn em gái: "Đồ đều ở trên xe, về nhà sẽ đưa em."

Liên Kiều vui vẻ chờ nhận quà: "Được."

Trần Minh Minh ngạc nhiên nhìn sang: "Về nhà? Hai người ở chung à?"

Đỗ Hành nhàn nhạt giải thích: "Anh đã từng nói với em, đồ đệ duy nhất của cha anh là Liên Kiều, đương nhiên phải ở cùng nhau."

Liên Kiều nhìn anh trai, anh không thành thật với bạn gái, xem ra vẫn chưa đủ tin tưởng. Cũng phải thôi, mới quen nhau, còn chưa phải người nhà họ Liên. Trần Minh Minh càng thêm hoang mang: "Cô ấy không có nhà, không có cha mẹ sao?"

Ánh mắt Đỗ Hành trở nên lạnh lùng, Thẩm Kinh Mặc cũng nghiêm mặt lại, lạnh lùng mà trừng mắt nhìn cô ta. Trần Minh Minh không khỏi luống cuống tay chân, vừa mặt đỏ tía tai vừa giải thích: "Tôi không có ý gì đâu, tôi là trẻ mồ côi nên nhạy cảm với những chuyện này, hai người đừng để bụng."

Dù sao cũng là người anh trai thích, Liên Kiều lên tiếng hòa giải: "Cô là trẻ mồ côi sao? Tôi thật không ngờ đấy."

Hốc mắt Trần Minh Minh đỏ hoe, Đỗ Hành khẽ thở dài, có chút mềm lòng: "Cha mẹ cô ấy đều mất vì tai nạn, cô ấy được họ hàng đưa vào trại trẻ mồ côi cho nên tính tình hơi nhạy cảm, nhưng cũng xem như khá lạc quan vui vẻ, lương thiện."

Nhạy cảm thì đúng, nhưng lạc quan vui vẻ thì chưa chắc, Liên Kiều thầm nghĩ nhưng không nói ra: "Sao cô lại nghĩ đến chuyện làm diễn viên?"

Trần Minh Minh lộ vẻ buồn bã: "Tôi thiếu thốn tình thương nên lại càng muốn có thật nhiều người yêu thương mình."

Giọng điệu cô ta rất bình thản, khiến Đỗ Hành đau lòng vô cùng: "Minh Minh, bây giờ đã có rất nhiều người yêu em rồi".

Trần Minh Minh nhìn anh ta chằm chằm, liếc mắt đưa tình: "Nhưng em muốn tình yêu của anh nhất".

"Khụ khụ". Đỗ Hành khẽ ho, tai đỏ bừng. Ai mà biết được, ngôi sao đại chúng Đỗ Hành, thực ra lại là một người đàn ông rất ngây thơ. Liên Kiều nhìn thấy thì rất ngạc nhiên, người phụ nữ này không đơn giản, rất có tài đối phó với đàn ông, chỉ vài câu đã nắm bắt được tâm tư của Đỗ Hành.

Ăn xong, Đỗ Hành đưa Trần Minh Minh đến khách sạn nơi cô ta nghỉ ngơi. Thẩm Kinh Mặc tiễn xe đi xa, thở phào nhẹ nhõm: "Liên Kiều, đừng thân thiết với người phụ nữ đó quá, anh thấy cô ta không ổn đâu".

Vẻ mặt Liên Kiều phức tạp: "Ừm, cô ta không thích em". Không những không thích, mà còn có vẻ thù địch, nhưng cô ta che giấu rất tốt. Trên bàn tiệc, cô ta nói cười vui vẻ, đối xử với Liên Kiều thân thiết và dịu dàng như gái em tâm giao vậy.

Thẩm Kinh Mặc là người đầu tiên nhìn thấy ánh mắt đó, cố ý đề phòng: "Em cũng cảm nhận được sao?".

Liên Kiều dựa vào vai anh cười nhạt, giác quan của cô rất nhạy bén: "Cô ta rất kiêng kị em thân thiết với anh trai, nhưng mà em cũng có thể hiểu được". Mỗi người phụ nữ đều muốn độc chiếm người mình yêu, không muốn chia sẻ với người khác, muốn trở thành người quan trọng nhất trong lòng người mình yêu.

Thẩm Kinh Mặc nghiêm túc mà nói: "Anh cũng rất kiêng kị đó".

"Phụt". Liên Kiều bị chọc cười: "Đừng đùa, ngày mai đến nhà em ăn cơm nhé".

Ngày mai Đỗ Hành đưa bạn gái về nhà ra mắt, để Liên Thủ Chính quan sát đánh giá. Điều này cũng cho thấy Đỗ Hành rất nghiêm túc, với tư cách là người một nhà, cô chỉ có thể ủng hộ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com