Lý do này rất cảm động thật, nhưng không thể lay chuyển Thẩm Kinh Mặc được, vẻ mặt anh vẫn chẳng chút thay đổi đáp: "Cô có thể chọn cặp khác."
Trên đời có nhiều cặp nhẫn như vậy, nhiều tiệm trang sức như vậy, thế mà cứ cố tình chạy đến cướp của bọn họ, cô ta có nâng niu khán giả đến mức nào thì lý do ấy vẫn không thể thuyết phục anh được.
Trần Minh Minh mỉm cười, nhưng vẫn cực kỳ cố chấp nói: "Cặp nhẫn này có ngụ ý rất đẹp, nên mong hai vị có thể bỏ nó nhường tôi."
Liên Kiều nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô ta, người phụ nữ này có chút kỳ dị, cứ như đang nhắm vào bọn họ vậy, nhưng vấn đề là họ chưa từng gặp cô ta bao giờ.
Thẩm Kinh Mặc thẳng thắn vung một đống tiền ra: "Nhân viên, viết hóa đơn đi."
Người nhân viên có chút do dự nhìn về phía quản lý, quản lý cũng rất khó xử, sao họ lại không thể lùi một bước chứ?
"Hai vị này, chúng tôi vẫn còn những đôi khác đẹp hơn, không bằng…"
Như này tức là đang khuyên Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều nhượng bộ. Hết cách rồi, anh ta cũng rất thích Trần Minh Minh, cô ta chính là nữ thần của anh ta.
Thẩm Kinh Mặc làm như không nghe thấy, mất kiên nhẫn gõ nhẹ lên mặt bàn: "Mau lên một chút, bọn tôi không có thời gian đâu."
Trong tư tưởng của anh, chưa từng có chuyện anh phải bỏ những thứ mình thích, hay nhường nhịn, hi sinh chúng, chỉ có thích thì phải cố gắng đoạt được.
Quản lý bất giác nhìn về phía Trần Minh Minh, Trần Minh Minh nhẹ nhíu mày, mặt đầy u buồn, khiến người khác nhìn mà trìu mến.
Tim quản lý mềm nhũn ra: "Hai người đừng có ngang ngược như vậy, cô Trần Minh Minh người ta đang làm việc tốt mà."
Liên Kiều đã mất kiên nhẫn rồi: "Không bán phải không? Thẩm Kinh Mặc, anh biết số điện thoại của đài truyền hình không? Để em gọi người bên đài truyền hình qua đây nói cho rõ ràng, minh tinh là có quyền lợi cao hơn người bình thường hả? Thế chẳng phải pháp luật quy định mọi người bình đẳng chỉ là một tờ giấy lộn thôi sao?"
Mua một chiếc nhẫn thôi mà cũng khó khăn như vậy à? Đúng là lãng phí thời gian của cô.
Mọi người biến sắc, má ơi, hung tàn quá đi.
Quản lý chẳng dám tiếc thương cho thần tượng của mình nữa, mặt đỏ cả lên bảo: "Mau mau viết hóa đơn cho bọn họ đi."
Rất nhanh Liên Kiều đã nhận được cặp nhẫn. Ừm, quả nhiên càng nhìn càng thấy đồ tranh với người khác đẹp thật mà.
Cô cười nhẹ, cầm tay Thẩm Kinh Mặc lên, xỏ nhẫn nam vào ngón… Ấy, cô khựng lại, nên đeo vào ngón nào nhỉ?
Vừa rồi trông cô còn khí thế lắm, mà giờ mặt lại quýnh cả lên, nhìn dễ thương muốn xỉu, khiến Thẩm Kinh Mặc cười mãi. Anh chủ động xỏ ngón áp út vào, không lớn không nhỏ, rất vừa vặn.
Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác khác lạ, như can đảm bị mắc kẹt lại.
Anh nâng tay phải của Liên Kiều lên, đeo nhẫn nữ vào ngón vô danh của cô, ngón tay nhỏ nhắn phối với chiếc nhẫn kim cương giản đơn phóng khoáng, khỏi phải nói đẹp mắt biết bao.
Hai bàn tay họ lồng vào nhau, nhẫn chạm nhẫn, lòng Thẩm Kinh Mặc nóng lên, không khỏi đưa tay cô lên hôn một cái.
Cô, là của anh!
Liên Kiều chỉ cảm thấy nơi anh hôn lên cứ phát nhiệt liên hồi, hơi nóng nhanh chóng lan tràn khắp cả người cô, nóng hầm hập. Khóe miệng cô khẽ giương lên tạo thành một nụ cười ấm áp.
Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh trước mắt, rõ ràng thân mật nơi công cộng là trái đạo đức, nhưng họ lại không thể rời mắt đi được.
Cảnh tượng ấy thật đẹp, còn đẹp hơn cả cô ngôi sao, bấy giờ cả ngôi sao cũng trở thành cảnh nền.
Đột nhiên một tiếng quát nhẹ vang lên: "Thẩm Kinh Mặc, anh đang làm cái gì đó?"
Liên Kiều giật nảy mình, Thẩm Kinh Mặc bất giác ôm cô vào lòng, nhíu mày nhìn ra cửa.
Một người thanh niên mày kiếm mắt sao cực kỳ đẹp trai tiến lại, mặt tối sầm, duỗi tay kéo Liên Kiều ra ngoài: "Đi."
Liên Kiều choáng váng: "Anh út, anh về rồi ạ? Anh về hồi nào thế?"
Đỗ Hành đang tức mình ghê gớm, thế mà em gái nhà mình lại thân mật với một người đàn ông khác trước mắt mọi người, còn mua cả nhẫn cưới nữa! Đúng là không thể nhịn nổi mà!
Anh ta cố nén xúc động muốn đánh Thẩm Kinh Mặc một trận, kéo Liên Kiều nhanh chân đi ra ngoài.
Chân anh ta dài, chân Liên Kiều ngắn, không thể theo kịp bước tiến của anh ta.
Thẩm Kinh Mặc vội vàng đuổi theo: "Đỗ Hành, cậu đi nhanh vậy làm cái gì? Dừng lại, Liên Kiều sắp ngã rồi kìa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trần Minh Minh nhìn ba bóng hình đi xa, trong mắt chợt xuất hiện khói mù.
…
Liên Kiều bị kéo đi cả một đường, bị nhét vào xe Jeep xong mới phản ứng lại kịp: "Anh út, chân em đau."
Đỗ Hành đang trong cơn giận dữ thoáng sửng sốt: "Đau ở đâu? Để anh xem."
Anh ta thận trọng kiểm tra chân cô, cơn giận hơi lui xuống. Anh ta quá xúc động rồi.
Nhưng thấy một màn ấy, thân là anh trai anh ta có thể nhịn mới là lạ.
Liên Kiều yếu ớt hỏi: "Anh út, sao anh lại giận như vậy?"
Trông anh út có vẻ tức giận, thật là đáng sợ.
Không hỏi còn đỡ, cô vừa hỏi là cơn tức của Đỗ Hành lập tức trỗi dậy: "Sao anh lại không biết chuyện em sắp sửa kết hôn?"
Liên Kiều ngây ngốc nhìn anh ta: "Ơ, em cũng có biết đâu."
Cô nói mình chuẩn bị kết hôn hồi nào?
Đỗ Hành: "…"
Anh ta nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh của cô, thoáng nhướng mày, duỗi tay ra lột thẳng chiếc nhẫn xuống dưới.
"Không kết hôn thì mang nhẫn làm gì?"
Động tác của anh ta quá nhanh, Liên Kiều không kịp ngăn cản: "Anh út, này là nhẫn cặp."
"Nhẫn cặp?" Đỗ Hành ngẩn ngơ, giờ mấy đôi chim cu nhiều trò thật đấy, cơ mà anh ta vẫn không thích.
"Cũng không cần đeo, em còn là sinh viên, bị người khác hiểu lầm thành có gia đình sẽ không tốt."
Thẩm Kinh Mặc chạy tới, nghe vậy liền tức đến trợn trắng mắt: "Có ai đeo nhẫn kết hôn mà đeo bên tay phải hả? Không biết còn nói bậy nói bạ gì đó? Đỗ Hành, cậu quản rộng quá rồi."
Đỗ Hành im lặng nhìn chằm chằm vào em gái, lòng vô cùng khó chịu: "Liên Kiều, em nói xem, anh có tư cách quản hay không?"
Liên Kiều nhìn Đỗ Hành mặt đầy tức giận, cô có thể nói gì được đây?
Cô cười lấy lòng với anh ta: "Quản được, anh trai quản em gái là chuyện bình thường mà."
Sắc mặt Đỗ Hành thoáng dịu xuống, Thẩm Kinh Mặc lại tủi thân gọi: "Liên Kiều."
Liên Kiều lâm vào thế khó xử, đảo mắt nói: "Kinh Mặc, nếu em gái anh nói muốn ở bên người khác cả đời thì anh cũng sẽ cảm thấy không vui mà, phải không?"
Câu này chẳng những không thể an ủi Thẩm Kinh Mặc, mà còn khiến anh càng tủi thân hơn: "Con bé kết hôn rồi."
Liên Kiều trợn tròn mắt: "Hả? Gì? Em gái anh mấy tuổi?"
Cô còn tưởng đấy là một thiếu nữ tầm mười mấy tuổi chứ!
"Hai mươi mốt." Mặt Thẩm Kinh Mặc đầy u oán: "Anh kết hôn muộn hơn con bé, rồi sau này cũng sẽ có con muộn hơn con bé. Em nghĩ thử xem, đến lúc đó con của chúng ta phải gọi con của nó là anh trai chị gái à. Anh còn thấy tủi thân thay cho con chúng ta nè."
Liên Kiều: "…"
Đỗ Hành cười gằn: "Đừng có một tiếng hai tiếng gọi toàn con của chúng ta, tôi nghe chẳng nổi."
Em gái của anh ta vẫn còn là trẻ con nhé, cái thằng cầm thú này!
Thẩm Kinh Mặc cười cực kỳ vui vẻ: "Ồ, phải rồi, con tôi với Liên Kiều còn phải gọi cậu một tiếng cậu út nữa nhỉ, cậu nhớ cho lì xì dày vào đấy."
Lời này chọc thẳng vào não Đỗ Hành, anh ta nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống: "Câm miệng, anh mà dám xằng bậy thì c.h.ế.t chắc."
Vừa nghĩ đến việc Thẩm Kinh Mặc thường xuyên như này với cô em gái đáng yêu nhà mình là anh ta đã muốn đánh anh lắm rồi.
Thẩm Kinh Mặc hạn hán lời, nhà họ Liên bọn họ mắc tật gì vậy chứ? Phải sửa cái khuyết điểm cuồng em gái kia đi!
Một bóng hình mảnh khảnh tiến tới: "Đỗ Hành, chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao anh lại nổi giận rồi?"