Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 19



Cả người Liên Kiều khó chịu, trong lòng tức giận nói: "Chú già này, tôi có quen biết với anh à? Tôi đã lừa anh cái gì?"

Có người lạ đến vu khống cô, dù cô có tốt bụng đến đâu cũng không thể tha thứ được!

Thẩm Cảnh Mặc sửng sốt: “Chú già?”

Anh là một người đàn ông đẹp trai và quyến rũ, người gặp người yêu hoa gặp hoa nở!

Anh vẫn còn trẻ và đầy triển vọng, đồng thời là một thiên tài y học được mọi người ca ngợi!

Vẻ mặt của Liên Kiều nghiêm túc nói: "Anh hãy xin lỗi đi."

Trông cô không được tính là xinh đẹp, làn da khô và nước da ngăm đen, tuy nhiên phong thái điềm tĩnh và tự tin của cô khiến mọi người hoàn toàn phớt lờ vẻ ngoài của cô.

Thẩm Cảnh Mặc lớn lên trong vòng vây của phụ nữ, từ nhỏ đã đẹp trai, quen được phụ nữ khen ngợi, không ngờ lại bị một cô gái mắng, có chút không vui: “Cô hung dữ với tôi rồi lại muốn tôi xin lỗi à?"

Anh chỉ đùa thôi, sao cô lại không hài hước chút nào? Chèn ép anh mạnh mẽ như vậy anh xuống đài làm sao được?

Liên Kiều nhìn thoáng qua đã biết anh là một công tử lớn lên trong một gia đình giàu có, gia thế danh giá, thuộc loại có tiền có quyền.

Nhưng dù có nổi bật đến đâu thì liên quan gì đến cô?

"Anh đang bôi nhọ thanh danh của tôi, có thể tùy tiện nói người lạ là kẻ lừa đảo sao? Chú già à, anh đang phạm tội phỉ báng đấy."

Cô quá nghiêm túc, cho dù Thẩm Cảnh Mặc có muốn xin lỗi thì anh cũng không thể giữ được mặt mũi: "Làm người đừng nên nghiêm túc quá như vậy, phóng khoáng hơn một chút, sống cũng thoải mái hơn một chút."

Liên Đỗ Tùng cũng không vui, đây không phải là cách dạy hư trẻ con sao? Cô bé này thông minh như vậy, càng thông minh thì càng dễ học điều xấu.

"Thẩm Cảnh Mặc, xin lỗi đi, là cậu không đúng, cậu không quen người ta mà mở miệng nói nhảm, chuyện này thực sự không tốt."

Thẩm Cảnh Mặc sửng sốt, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, thiếu gia thứ hai nhà họ Liên vốn luôn không thích tiếp xúc với con gái, lại bất ngờ bảo vệ người khác?

"Đỗ Tùng, cậu vậy mà lại giúp đỡ cô gái hoang dã này?"

Vẻ mặt của Liên Đỗ Tùng cực kỳ nghiêm túc: "Cậu ở nước ngoài đã lâu, có thể không biết trong nước bảo thủ, một lời đồn thổi cũng có thể g.i.ế.c người đấy."

Thẩm Cảnh Mặc sửng sốt, đúng vậy, đây là một huyện nhỏ bảo thủ chứ không phải thủ đô đã tiếp xúc với thế giới, không nói đùa được loại chuyện như thế này!

“Sorry, xin lỗi.” Anh không có ý gì xấu, trái lại anh thích sự thông minh của cô.

Liên Kiều liếc anh một cái: "Sinh ra là người mong anh hãy sống tử tế."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói xong, Liên Kiều cầm túi thuốc đã chuẩn bị xong và tiền lẻ rồi bỏ đi.

Cô chạy quá nhanh, chớp mắt đã biến mất.

Liên Đỗ Tùng cũng không thể đuổi kịp cô, nhìn cô biến mất trước mắt anh ấy, cảm thấy rất thất vọng.

"Thẩm Cảnh Mặc, cậu đã lẻn về nước thì bỏ cái kiểu ăn nói của phương Tây đi, bỏ cái tính tự cho mình là hài hước đi!"

“Chẳng phải là vì chưa quen sao?” Thẩm Cảnh Mặc cũng rất buồn bực, không ngờ chỉ một câu nói cũng có thể làm c.h.ế.t người.

Cơn giận của Liên Kiều đến và đi nhanh như khi nó đến. Cô chạy đến cửa hàng tạp hóa và mua một cái nồi để sắc thuốc, một cái chày, một cái lọ, một cái cân và nhiều thứ lặt vặt khác.

Khi đi ngang qua trạm thu gom phế liệu, trong lòng chợt động cô liền bước vào trong.

Một nhân viên trung niên đang ngồi ở quầy đan áo len thì nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.

Cái miệng của Liên Kiều rất ngọt ngào: "Chị ơi, chị có sách cũ về y học không?"

Dù là loại phụ nữ nào thì cũng quan tâm đến tuổi tác của mình, nhân viên bán hàng lập tức mỉm cười nói: “Việc này tôi cũng không biết, cô tự tìm đi.”

Những phế liệu thu gom còn chưa được phân loại, còn vứt lộn xộn với nhau, Liên Kiều tốn rất nhiều thời gian để lục lọi, thứ cô nhìn thấy nhiều nhất chính là sách giáo khoa tiểu học và trung học.

Cô thất vọng thở dài, đang định đứng dậy thì nheo mắt lại nhìn thấy một lọ thuốc hít mũi cũ kỹ có một lớp thêu bên ngoài, nhìn rất khó thấy.

Cô đưa tay lấy ra, cầm trên tay nhìn kỹ hơn, đây có phải là lọ thuốc hít tráng men sơn đồng từ thời Càn Long không?

Cô nhớ ra trong phòng làm việc của ông nội cô cũng có một chiếc tương tự, đó là chiếc ông thích nhất và ông đã bỏ ra hơn mười triệu để mua nó.

Cô thường xuyên nhìn ông nội chơi với nó nên cũng khá quen thuộc.

Nhìn phía dưới, cô thấy một lớp đất dày, cô cảm nhận được, trong đầu cô hiện lên vô số suy nghĩ.

Bỏ đi, không cần bận tâm, cứ lấy nó trước đã.

Cô chọn ra vài cuốn sách linh tinh trong đống sách cũ, một chiếc ấm quân đội, một chiếc bình tráng men rồi gộp lại với nhau: “Chị ơi, những thứ này giá bao nhiêu?”

Nhân viên bán hàng liếc nhìn rồi thản nhiên nói: “Đưa tôi một tệ.”

Liên Kiều vui vẻ trả tiền và bình tĩnh nhét mọi thứ vào chiếc cặp đeo chéo của quân đội, chiếc cặp này là phần thưởng cô nhận được khi đứng nhất trường vào năm lớp sáu.

Chiếc cặp sách này rất bền và đã đồng hành cùng cô suốt sáu năm từ cấp hai đến cấp ba.

Khi đó Kiều Nhất Liên rất ghen tị với chiếc cặp sách này, cô ta nói vài câu ghen tị ở trước mặt Kiều Mỹ Hoa, liền được Kiều Mỹ Hoa ra lệnh cho cô tặng chiếc cặp này cho cô con gái nuôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com