Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 20



Kiều Nhị Liên sống c.h.ế.t không đồng ý, náo loạn một trận khiến mối quan hệ giữa hai mẹ con rạn nứt.

Liên Kiều nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng giật giật, cô thực sự không biết phải nói gì.

Kiều Mỹ Hoa đã quen hy sinh lợi ích của con gái mình để thỏa mãn lòng tham của con gái nuôi.

Thời này được người đờ ca ngợi là phẩm chất tốt đẹp, đáng được trân trọng.

Khi cô chạy đến địa điểm hẹn, ba người Kiều Mỹ Hoa đã đợi sẵn ở đó.

Kiều Nhất Liên cau mày phàn nàn: "Em hai, sao em lại chậm chạp như vậy? Mọi người đều đang chờ em đấy, nhiều đồ thế này, em mua cái gì vậy?"

Liên Kiều hào phóng mang thuốc và ấm sắc thuốc ra để cô ta nhìn cho rõ: "Chị ơi, em vì chị mà chảy m.á.u rồi, tất cả đều là đồ để học Đông y, có thể thanh toán không?”

Những lời nói vô liêm sỉ như vậy khiến Kiều Nhất Liên muốn chửi bới, lại lấy cô ta làm cái cớ.

Cô ta chỉ ra vờ ngất có một lúc thôi sao? Cần gì phải cắn cô ta mãi không buông như thế?

Nghĩ đến cảnh Kiều Nhị Liên về nhà còn muốn diễn cảnh tình cảm chị em sâu sắc khiến đầu của Kiều Nhất Liên trở nên to hơn: "Em hai, em vừa mới bắt đầu học phải khiêm tốn một tí, tránh việc không học được lại để người ta chê cười."

Liên Kiều lạnh lùng nhìn cô ta: "Không học được? Em không phải là chị, thành tích tệ như vậy, học cái gì cũng ngu."

Cổ họng Kiều Nhất Liên nghẹn ngào, cô ta thấy thật xấu hổ, đúng vậy, Kiều Nhị Liên năm nào cũng nằm trong tốp ba, nhưng cô ta chỉ nằm ở giữa.

Triệu Hải Quân nhịn không được mà giễu cợt nói: "Em có năng lực như vậy sao lại không thi đỗ vào đại học? Ngược lại, Nhất Liên có thành tích kém hơn em lại thi đỗ, em nên tự kiểm điểm lại chính mình đi, đừng tự cho mình là đúng nữa."

Liên Kiều hơi nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn Kiều Nhất Liên: "Thật sao? Em cũng rất nghi ngờ, chị gái thân yêu ơi chị có biết nguyên nhân không?"

Sắc mặt Kiều Nhất Liên tái nhợt, chân tay lạnh lẽo, cô có ý gì? Tại sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ cô... biết điều gì rồi sao?

Liên Kiều nhìn vào mắt cô ta, trong lòng càng thêm nghi ngờ: "Chị ơi, đầu chị đầy mồ hôi, chị lại làm sao vậy? Chẳng lẽ lại làm chuyện gì xấu à?"

Kiều Nhất Liên vuốt ngực, thở hổn hển như sắp ngất đi: "Mẹ, lòng con khó chịu quá."

Kiều Mỹ Hoa đau lòng đến ôm lấy cô ta không ngừng an ủi: "Đừng căng thẳng, hãy làm theo lời bác sĩ... hít một hơi thật sâu, đúng vậy, chính là như vậy."

Triệu Hải Quân cũng rất khẩn trương, vỗ nhẹ vào lưng cô ta: "Nhất Liên, em đừng dọa anh, em không được xảy ra chuyện gì đâu."

Hai người vây quanh cô ta, hỏi thăm sức khỏe và chăm sóc cô ta chu đáo, rất lâu sau cuối cùng Kiều Nhất Liên cũng bình tĩnh lại, cô ta cười và nói: "Thật xin lỗi, lại khiến mọi người lo lắng."

Vẻ ngoài thanh tú nhưng kiên cường khiến Triệu Hải Quân vô cùng cảm động, anh ta đã bị mê hoặc theo cách này.

Kiều Mỹ Hoa kích động mắt đỏ lên: "Con bé ngốc nghếch này, biết mẹ lo lắng thì con phải sống cho tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Miệng của Kiều Nhất Liên rất ngọt ngào: "Mẹ, có mẹ ở đây, con là người hạnh phúc nhất thế giới."

Khi nói lời này, cô ta lặng lẽ liếc nhìn Liên Kiều qua khóe mắt, nhưng cô ta bị sốc bởi đôi mắt dường như nhìn thấu được mọi thứ của Liên Kiều, cô ta không dám nhìn lại lần nữa.

Trên đường trở về, Kiều Nhị Liên và Triệu Hải Quân đều yếu ớt như gà chọi bị đánh bại, chỉ có Liên Kiều không có việc gì làm, lật đi lật lại gói đồ của Kiều Mỹ Hoa.

Một chai dầu nhỏ, một túi muối nhỏ, một túi gạo nhỏ, một túi giấy vệ sinh, chỉ vậy thôi.

“Mẹ ơi, sao mẹ chỉ mua ít gạo thế này thôi?”

Một bao gạo nhỏ chỉ nặng có cân, đủ ăn bao nhiêu bữa?

Kiều Mỹ Hoa âu yếm nhìn cô con gái nuôi sắc mặt tái nhợt nói: "Nấu cháo cho chị gái con bồi bổ cơ thể là đủ rồi."

À, bà ấy nhớ ra sức khoẻ của cô con gái nuôi không tốt nhưng bà ấy không thể nhìn thấy con gái ruột gầy gò và dị dạng của mình.

Con người ấy mà, bỏ qua những người thân nhất quanh mình trong gia đình là điều dễ dàng nhất.

Nói thế nào chỉ? Con cái là tài sản riêng của cha mẹ, dù có đối xử lạnh lùng đến đâu cũng không bao giờ rời xa.

Trong tiềm thức, họ cảm thấy rằng dù m.á.u thịt của mình có bị đối xử bất công cũng không sao, và họ sẽ không bao giờ bị tách khỏi cha mẹ ruột của mình.

Vì vậy, họ bỏ qua nó như một lẽ đương nhiên và thản nhiên với hành động đó.

Liên Kiều nheo mắt nguy hiểm: "Ồ, để cho chị gái của con à, đúng là nên ạ."

Lời nói ra là thế, nhưng Kiều Nhất Liên ngồi bên cạnh cô cảm thấy lạnh lẽo, cô ta bất giác rùng mình.

Đúng như Kiều Nhất Liên dự đoán, ngay khi Liên Kiều về tới thôn, cô đã khoe những thứ mình mua, bao gồm sách thuốc, kim châm cứu và các loại vật dụng hỗ trợ.

Cô cũng cho biết mình phải học tập ngày đêm, cố gắng càng sớm càng tốt để thành công, cống hiến cho Kiều Nhất Liên và những người trong làng.

Đối mặt với ánh mắt ghen tị của dân làng, nghe mọi người khen ngợi Kiều Nhị Liên, Kiều Nhất Liên cảm thấy cay đắng và cảm thấy những ngày tháng này cô ta như con ch.ó vậy.

Cô ta đau khổ lắm nhưng không thể nói được!

Kiều Nhất Liên cố tình tránh mặt mẹ nuôi, cô ta muốn nói chuyện vui vẻ với Liên Kiều để cô không tiếp tục ức h.i.ế.p cô ta nữa.

Liên Kiều không để ý đến cô ta, kéo chăn lên, nhắm mắt lại rồi đi ngủ!

Có một màn kịch hay đang chờ cô vào ngày mai!

Kiều Nhất Liên tức giận nghiến răng nghiến lợi, được lắm, chờ đấy cho cô ta! Cô ta không tin mình không thể đánh bại được con bé c.h.ế.t tiệt này!




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com