Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 219



Cô càng tức giận thì tươi cười càng ngọt ngào: "Muốn lục soát người cũng được thôi, nhưng mấy người phải mời vợ chồng Tổng Thống đi theo."

Nhân viên bảo vệ trợn mắt há hốc mồm: "Cái gì cơ?"

Liên Kiều nói chuyện bâng quơ: "Tôi sẵn sàng nể mặt quốc gia mấy người, có thể cân nhắc để cho phu nhân Tổng Thống của mấy người lục soát người tôi."

Nói với vẻ tôi rất khoan dung rộng lượng, mấy người phải biết cảm ơn tôi, có biết không?

Mọi người: "..."

Quản lý an ninh cười lạnh một tiếng: "Cô là cái thá gì chứ, chỉ là con nhỏ da vàng thôi mà, vậy mà dám đưa ra yêu cầu quá đáng như thế..."

Ông ta là một người đàn ông da trắng lớn tuổi, cho rằng người da trắng tối thượng.

Liên Kiều thản nhiên liếc nhìn ông ta: "Quốc gia mấy người ủng hộ việc kỳ thị chủng tộc à? Đây xem như là quan điểm chính trị đúng không? Ông tên là gì, tôi sẽ nói cho luật sư của tôi, để luật sư của tôi kiện ông."

Cô đẩy vấn đề này lên tầm quốc gia, dọa một đám người sợ hãi.

Quản lý an ninh thẹn quá thành giận: "Cô... Cô trộm đồ! Bắt bọn họ lại, cưỡng chế lục soát."

Các nhân viên an ninh chạy tới vây quanh, Thẩm Kinh Mặc che trước mặt Liên Kiều, Liên Kiều lạnh lùng lôi vòng phỉ thúy trên cổ ra, hỏi: "Biết cái vòng cổ này của tôi trị giá bao nhiêu tiền không? Mười triệu đô la Mỹ cũng chưa chắc mua được đâu, ai trong mấy người dụng vào làm hư thì phải đền đấy."

Mọi người hoảng sợ, ai cũng khựng lại, đắt đến thế sao? Ở đây làm gì có ai bồi thường nổi chứ?

"Lừa người, người Trung Quốc toàn là dân nghèo, vừa nghèo vừa vô liêm sỉ, mau bắt cô ta lại..."

Trong mắt Thẩm Kinh Mặc hiện lên sự lạnh lẽo, anh tháo đồng hồ ra rồi hung hăng ném sang, quản lý an ninh che lại theo bản năng nên trở tay hất đi, đồng hồ rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Đám bảo vệ không khỏi lui về phía sau, đáng sợ quá đi.

Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng, nói: "Đây là đồng hồ Thụy Sĩ hiệu Audemars Piguet, bây giờ bị mấy người làm hỏng rồi, mấy người bồi thường đi."

Mọi người hít hà một hơi đương nhiên bọn họ cũng biết đồng hồ nhãn hiệu này đắt tới cỡ nào.

Thôi được, đây là hàng thật, có thể thấy được logo nhãn hiệu.

Ôi chao, nhìn nhầm rồi, người ta là kẻ có tiền đó, nghèo chỗ nào chứ? Khó trách người ta lại tức giận như vậy.

Lục soát người rõ ràng là một loại sỉ nhục.

Thật ra bọn họ đối xử với người có tiền và người nghèo khổ khác biệt, vì có ai dám chọc người có tiền đâu?

Hơn nữa, cái này hoàn toàn phải trách quản lý an ninh, là ông ta nhận định người ta nghèo! Quần áo giày dép không phải đồ hiệu!

Ừ, ông ta không biết trên đời này còn có một thứ, gọi là đặt làm riêng, không có logo.

Quản lý an ninh cũng thấy khó xử, hai kẻ tâm thần này: "Là tự cậu ném vỡ!"

Ông ta kỳ thị tất cả người da màu, nhận định từ sâu trong tiềm thức rằng tất cả người da màu đều là kẻ nghèo hèn bẩn thỉu.

Ai mà ngờ được bọn họ thực sự giàu có!

"Người nghèo như chúng tôi thì sao nỡ ném vỡ đồng hồ chứ? Đương nhiên là mấy người làm hư rồi, không bồi thường thì ra tòa, kiện tới khi mấy người táng gia bại sản."

Đám bảo vệ lập tức vọt sang một bên, đồng loạt chỉ vào quản lý an ninh: "Là ông ta ném vỡ, không liên quan gì tới chúng tôi."

Quản lý an ninh tức ói máu, cái đám khốn kiếp này.

Chuyện này đến tai giám đốc siêu thị, nhưng giám đốc tới cũng chỉ ba phải, vẫn không chịu bồi thường tiền.

Nếu quản lý an ninh có số tiền đó thì đã không đi làm bảo vệ ở siêu thị rồi.

Siêu thị cũng không chịu coi tiền như rác, kiên quyết không nhận chuyện này, Thẩm Kinh Mặc cũng không chịu thỏa hiệp, kiên quyết tỏ vẻ nếu không giải quyết thì cứ đưa nhau ra tòa, còn đòi lên báo, anh nhớ phóng viên truyền thông nước ngoài cái gì cũng dám viết.

Cuối cùng chuyện này cũng tới tai cấp quản lý của siêu thị, ông Robert thuộc cấp quản lý là người có nhiều kinh nghiệm, vừa nhìn thấy khí chất và cách ăn mặc của hai người này là biết xong rồi.

Đờ mờ, mắt đám người bên dưới bị mù hết rồi hay sao? Vừa nhìn đã biết họ không phải người bình thường rồi.

Vòng cổ phỉ thúy trên cổ cô gái kia là báu vật vô gái thật đấy, có được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người ta mà trộm đồ siêu thị á? Ha ha, đừng đùa.

Miếng phỉ thúy đó đủ để mua đứt cái siêu thị này rồi, cảm ơn.

"Thành thật xin lỗi, chúng tôi sẽ bồi thường tiền, bồi thường theo giá gốc."

Không chỉ bồi thường tiền mà còn miễn phí hóa đơn lần này, còn tặng thêm một phần quà nhỏ, là một cặp vòng tay tình nhân, bằng bạch kim.

Nể mặt phần quà tri kỷ này, lúc bấy giờ Thẩm Kinh Mặc mới chuyển giận thành vui.

Đám bảo vệ kia thì khổ rồi, nhất là quản lý an ninh, chắc chắn bọn họ sẽ bị phạt.

Liên Kiều lấy ra một tấm thiệp mời, nói: "Ông Robert, chủ nhật này tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người trong giới kinh doanh tham gia, mời ông tham gia nhé."

Robert hơi sửng sốt, tiệc sao? Rốt cuộc bọn họ là ai thế?

Ông ấy mở thiệp mời ra xem thì thấy địa điểm tổ chức là ở khách sạn nổi tiếng nhất Paris: "Được, tôi sẽ tham gia."

Coi như tới góp vui cũng được, nói không chừng có thể làm quen một hai mối quan hệ có ích.

Ông ấy tôn thờ tiêu chí hòa khí sinh tài, kết thật nhiều bạn, mạng lưới quan hệ tích góp được những năm qua đã giúp ông ấy xuôi gió xuôi nước đi đến ngày hôm nay.

Liên Kiều chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, ông có quen ông Edward Puech không?"

Robert sửng sốt, có ai không biết quý ngài nổi tiếng đó chứ? Tầng lớp không giống nhau, đó mới là người đứng trên đỉnh quyền lực.

Gia tộc Puech không chỉ có tiếng tăm lừng lẫy trong nước mà còn có sức ảnh hưởng mang tầm quốc tế.

Mà ông ấy chỉ là một người trong cấp quản lý siêu thị, là quản lý chứ không phải người sở hữu, hoàn toàn không với tới nhân vật như vậy.

Nói là từng gặp thì cũng là nhìn thấy từ phía xa xa, chào hỏi một tiếng chứ không có cơ hội ngồi xuống nói chuyện.

"À? Từng gặp vài lần ở trường hợp xã giao."

"Vậy phiền ông cho tôi xin phương thức liên lạc, tôi quên xin ông ấy mất rồi." Liên Kiều tỏ vẻ bất đắc dĩ, giải thích hai câu: "Lần trước ông ấy nói muốn mời chúng tôi tham gia bữa tiệc của ông ấy nhưng chúng tôi không chắc là mình có thời gian, lần này chúng tôi tổ chức tiệc, về tình về lý cũng nên gửi một tấm thiệp cho ông ấy, đương nhiên, ông ấy có tới hay không là chuyện của ông ấy."

Robert sợ ngây người, bọn họ còn mời được nhân vật lớn như thế tới tham gia bữa tiệc hay sao?

Không đúng, là ông Puech mời bọn họ, vậy thì phải nể mặt tới mức nào chứ?

Ôi ôi, không ngờ bọn họ lại đắc tội người như thế, may mà ông ấy xử lý kịp thời, không trở mặt, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Tôi có số điện thoại của ông ấy, cô có muốn gọi không?"

Về phần tại sao người ta không có số điện thoại của ông Puech thì không cần hỏi nhiều, cứ để cho bọn họ trò chuyện trực tiếp là được.

"Được, làm phiền rồi." Lúc này Liên Kiều thu hồi mũi nhọn, rất dễ nói chuyện, so với trước đó thì như hai người hoàn toàn khác biệt.

Robert thật cẩn thận bấm gọi điện thoại, nơm nớp lo sợ nói mấy câu với đối phương.

Ông ấy nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc: "Ông Puech hỏi cô là ai?"

Ông ấy không che lại microphone, đối phương có thể nghe thấy động tĩnh bên này.

"Tôi là Liên Kiều, từng gặp trên máy bay." Liên Kiều tự nhiên thoải mái chào hỏi.

Trong microphone lập tức truyền đến giọng nói vô cùng niềm nở: "Cô Liên đấy à, nhận được cuộc gọi của cô khiến tôi rất mừng, không biết tôi có thể giúp gì được cho cô? Cô cứ việc mở miệng nhé."

Robert im lặng, dùng hai tay đưa điện thoại.

Vừa rồi ông Puech nói chuyện với ông ấy bằng giọng điệu khách sáo lịch sự không thân, nhưng bây giờ lại nhiệt tình vô cùng.

Hoàn toàn là phân biệt đối xử, chỉ có thể nói, ông ấy chỉ là người qua đường, còn người ta mới là bạn bè.

Lúc này, ông ấy không còn thấy nghi ngờ chút nào nữa, tranh thủ lúc người ta không để ý còn tức giận trừng mắt nhìn cấp dưới mấy lần.

Suýt chút nữa đã gây họa lớn rồi, một đám vô dụng!

Đám cấp dưới lại càng sợ hãi hơn, ai mà ngờ được bọn họ lại quen biết với nhân vật tai to mặt lớn như thế chứ?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com