Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 220



Lúc này, ngoài nghĩ lại mà sợ thì còn thấy hơi may mắn.

May mà không làm lớn chuyện này, nếu không ai cũng không cứu được bọn họ.

Liên Kiều đã bắt đầu nói chuyện với ông Puech: "Tôi sắp tổ chức một bữa tiệc, ông có muốn tham gia không? Nếu sẵn lòng thì tôi sẽ cho người gửi thiệp mời cho ông, còn nếu không muốn thì thôi, không cần miễn cưỡng đâu."

Ông Puech hiểu rất rõ tính cách hành động khác người của cô, người có thể để ông ấy nằm dưới nền đất nửa tiếng, còn ngồi bên cạnh ăn uống hăng say không thấy ngại thì đừng mơ cô mang lòng kính sợ một ai.

"Ha ha, nếu là tiệc do cô tổ chức thì đương nhiên tôi phải tham gia rồi, là vinh hạnh của tôi, tôi sẽ cho người đi qua lấy thiệp mời."

Người có tài hoa mới có tư cách tùy hứng.

Còn ông ấy thì lại rất muốn mở rộng quan hệ với người như vậy, đột nhiên mắc bệnh tim khiến ông ấy thấy rất bất an.

Liên Kiều mân mê túi, đáp: "Được, vậy cứ quyết định như thế đi, đến lúc đó tôi sẽ làm món sủi cảo của Trung Quốc, ông có thể ăn thêm mấy miếng."

"Sủi cảo? Tôi biết, tôi từng ăn rồi, nó rất ngon, tôi chờ mong lắm đấy."

"OK, vậy hẹn gặp vào tối chủ nhật nhé."

Liên Kiều không cúp điện thoại mà trả lại cho ông Robert.

Ông Puech còn trịnh trọng nhờ vả qua điện thoại: "Ông Robert, bọn họ là bạn của tôi, xin hãy quan tâm một chút nhé."

Robert vô cùng kích động, trả lời: "Vâng, vâng, ngài cứ yên tâm."

Á á á, ông ấy có thể mượn cơ hội để làm quen với nhân vật tầm cỡ thế này, hạnh phúc đến quá bất ngờ.

Cúp điện thoại, ánh mắt Robert nhìn Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc cũng thay đổi, giống như đang nhìn thần tài: "Sao hai vị lại trở thành bạn của ông Puech thế?"

Thẩm Kinh Mặc trả lời rất thẳng thẳn: "Không tính là bạn đâu, chỉ mới gặp mặt một lần thôi."

Yêu cầu của anh về bạn bè cao lắm đấy.

Robert: "..."

Người ta mới gặp mặt một lần đã như quen biết từ lâu, có thể khiến cho ông Puech dặn dò để ý, bản lĩnh không phải dạng vừa đâu.

Nếu như ông ấy có bản lĩnh như thế thì đã trở thành tỷ phú từ lâu rồi.

Ông ấy hơi do dự, nói: "Tôi muốn xin một điều này."

"Nói đi." Thẩm Kinh Mặc tính thầm trong lòng rằng sẽ đi mua cái đồng hồ khác, không có đồng hồ thì bất tiện lắm.

Robert xấu hổ nhìn trái ngó phải, sau đó nói: "Chuyện mới vừa rồi, có thể đừng nói cho ông Puech được không?"

Thật sự rất đáng xấu hổ, không ngờ lại nghi hoài nghi quý cô cao quý này trộm đồ, truyền ra thì sao bọn họ còn mặt mũi gặp người khác nữa chứ?

Nếu Ông Puech mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ rất tức giận!

Thẩm Kinh Mặc nhìn về phía Liên Kiều, anh hoàn toàn tôn trọng quyết định của cô.

Liên Kiều lại không làm khó ông ấy, nói: "Đương nhiên là được, nhưng tôi lại muốn biết, chẳng lẽ trông tôi giống người xấu thích trộm đồ lắm sao?"

Robert cũng rất muốn biết đáp án, người có cử chỉ tao nhã thế này, tại sao lại rước lấy tai vạ vừa rồi?

Một người bảo vệ ủ tũ nói: "Không không, không phải, là có người tố cáo cô."

Thẩm Kinh Mặc Thẩm Kinh Mặc trầm xuống: "Cái gì? Ai cơ?"

Bọn họ mới tới đây thôi, còn chưa đắc tội ai mới phải chứ.

Bảo vệ sợ hãi, thấy vô cùng hối hận: "Một cô gái m.á.u lai, có tóc đen mắt xanh, trông rất xinh đẹp, cười lên ngọt ngào đáng yêu, tôi cũng không biết tại sao cô ta lại muốn tố cáo hai người nữa?"

Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều nhìn nhau, là cô gái trộm đồ kia sao?

Chỉ vì một câu nói? Đúng là thời buổi này, loại người nào cũng có.

Thẩm Kinh Mặc rất là khó chịu: "Cô ta có thù với siêu thị mấy người có đúng không?"

Mọi người: "..." Bỗng nhiên cảm thấy có lý quá.

Lúc gần đi Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng nhìn quản lý an ninh một cái: "Ông Robert, tôi cho rằng mỗi quốc gia đều sẽ có nhân tài xuất chúng, cũng có người ngu ngốc đần độn, vì vậy không nên kỳ thị. Còn nữa, hở ra một tí là lục soát người khách hàng, chuyện này cũng không hợp lý, lại còn không hợp pháp."

Quản lý an ninh lạnh toát sống lưng, đây là không định tha cho ông ta hay sao?

"Đương nhiên, đương nhiên." Robert liên tục gật đầu, đương nhiên là không thể giữ đầu sỏ gây tội lại được rồi, phải sai thải ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lần này hại công ty bồi thường một khoản tiền lớn, đủ để sai thải ông ta rồi.

Hai người từ chối để Robert đưa bọn họ trở về mà ra ngoài gọi xe, bỗng nhiên Liên Kiều dừng bước, lặng lẽ móc ra một thứ từ trong túi xách.

Thẩm Kinh Mặc thấy rõ là vật gì, khiếp sợ há to mồm, gương mặt càng ngày càng đỏ: "Em... Sao em lại mua cái này? Anh không thấy em mua nó mà..."

Khóe miệng Liên Kiều giật giật, cô không đỏ mặt thì thôi, anh thì đỏ mặt cái rắm gì? "Áo mưa này là cái cô kia lén nhét vào túi em."

Thẩm Kinh Mặc vô cùng giật mình, cảm thấy khó chịu không thôi: "Em phát hiện từ bao giờ?"

"Lúc bị ngăn lại." Lúc ấy cô đã phát hiện có gì đó không thích hợp, lén sờ thử túi tiền của mình và sờ thấy nó trong túi áo.

Cô bình tĩnh xử lý mọi người, không để lộ một chút dấu vết nào.

Thẩm Kinh Mặc lập tức giật lấy nó, tính ném đi, nhưng không biết anh nghĩ cái gì mà lại thay đổi ý định, nhét vào trong túi của mình.

"Đi thôi, chúng ta quay về khách sạn."

Liên Kiều hé miệng cười trộm, có ý gì đây?

Nhìn từ phía sau, vành tai Thẩm Kinh Mặc càng ngày càng đỏ.

Hai người một trước một sau đi trên đường, bỗng nhiên, Thẩm Kinh Mặc đi phía trước dừng lại, ánh mắt lạnh lùng.

Cô gái m.á.u lai kia đang đứng đút tay vào túi, cười hì hì đi tới: "Chờ hai người lâu quá, sao tới giờ mới ra? Có thích món quà tôi tặng hai người không?"

Giống đứa con nít đùa dai thành công, đắc ý dào dạt khoe khoang.

"Thích." Thẩm Kinh Mặc nhanh như chớp, vung ra một cú tát: "Bốp."

"Đây là quà đáp lễ của chúng tôi dành cho cô, cũng mong là cô sẽ thích."

Ăn miếng trả miếng đơn giản như vậy đấy, anh sẽ không nương tay với cô gái khác.

Cô gái đó sợ ngây người, nhìn Thẩm Kinh Mặc với vẻ không dám tin: "Anh dám đánh tôi?"

Không ai dám đối xử với cô ta như vậy cả!

Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc lạnh như băng, hành vi của cô ta đã chạm tới giới hạn chịu đựng của anh, anh nói: "Ngoài cha mẹ cô ra thì sẽ không có ai bao dung cô vô điều kiện đâu, cha mẹ cô không dạy dỗ cô đàng hoàng thì xã hội này sẽ dạy cô cách làm người."

Tuổi cũng không nhỏ mà lại làm mấy chuyện ấu trĩ này, không có tí lịch sự nào, cũng không biết cha mẹ cô ta đã dạy cô ta thế nào nữa.

"Anh..." Cô gái đó tức tới mức cả người phát run.

Xe đã đến, Thẩm Kinh Mặc mở cửa xe, để hết đồ vào hàng ghế sau rồi để Liên Kiều lên xe trước.

Còn anh thì ngồi vào ghế phụ, nói: "Lái xe đi."

Cả quá trình hai người đều không thèm nhìn cô gái kia lấy một cái, một người qua đường không quen biết thôi, cần gì phải chú ý nhiều chứ.

Lại không biết cô gái kia nhìn theo chiếc xe đi khuất dần, trong mắt hiện lên một tia sáng lạ.

.....

Khách sạn, Liên Kiều chia đồ ăn vặt thành hai phần, một phần đưa sang phòng bên cạnh.

Hứa Gia Thiện vẫn chưa về, anh ấy và Hứa Vinh Hoa cùng đi tìm hiểu thị trường, không cần cô quan tâm.

Cô cầm tài liệu trên bàn lên xem vài lần, hội thảo trao đổi y học được tổ chức vào thứ hai tuần sau, địa điểm là hội trường của khách sạn này.

Cơ hội tốt biết bao chứ, phải tìm cách lấy thư mời để tham gia mới được.

Chuyện này chắc cũng không khó, chậc chậc chậc, lịch trình chuyến này xếp kín hết rồi.

Lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều ăn ở nhà hàng tại lầu hai của khách sạn, ăn được một nửa thì bỗng nhiên cậu cả Liên mở miệng nói: "Em gái, anh muốn nhờ em giúp chuyện này."

Liên Kiều tao nhã cắt bít tết, ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì ạ?"

Cậu cả Liên uống một ngụm rượu vang đỏ, nói: "Ngày mai tham gia triển lãm khoa học kỹ thuật cùng với anh, giả làm bạn gái anh."

Liên Kiều thấy cực kỳ khó hiểu: "Không phải đã nói là Kỷ Duyệt Nhiên làm bạn gái anh sao?"

Kỷ Duyệt Nhiên đang ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, chắc là đã bàn bạc trước rồi.

Cậu cả Liên hơi nhíu mày: "Kế hoạch có thay đổi, tính toán chia làm hai nhóm, em, anh và Tiểu Trình một nhóm, Kỷ Duyệt Nhiên và Tiểu Hồ một nhóm, em phụ trách thu hút sự chú ý của mọi người để yến trợ anh."

Triển lãm chỉ có năm ngày nhưng lại trưng bày mấy trăm thành quả khoa học kỹ thuật, anh ấy sợ mình không kịp.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com