Liên Kiều rất yêu quốc gia của mình, đương nhiên không nói nhiều mà đồng ý ngay: "Được, không thành vấn đề."
Thẩm Kinh Mặc ngồi bên cạnh cô mở miệng: "Tại sao không kêu em đi chung? Em cũng muốn đi."
Không phải là cậu cả Liên không muốn dẫn anh theo, mà là có sắp xếp khác: "Cậu nghĩ cách tìm thiệp mời hội thảo trao đổi y học đi, thu thập nhiều tư liệu liên quan một chút, trong nước cái gì cũng thiếu, đúng lúc có hội thảo, không tới tham gia một lần thì uổng phí biết bao?"
Thẩm Kinh Mặc mím môi, trong lòng không vui vẻ gì, nhưng cậu cả Liên nói cũng có lý, chia quân thành hai hướng mới là thích hợp nhất.
Thời gian quá gấp rút, anh lại là nhân vật có tiếng trong giới y học, liên hệ ban tổ chức một chút chắc là không có vấn đề gì đâu.
"Thôi được."
Liên Kiều cắt nửa miếng bít tết cho anh, dịu dàng an ủi, nói: "Ăn đi, ăn no rồi làm việc cho tốt."
Tâm trạng của Thẩm Kinh Mặc lập tức khá hơn, vẫn là Liên Kiều hiểu anh rõ nhất.
Cơm nước xong, Liên Kiều mở tủ quần áo ra xem, xem xét quần áo mà mình đem từ trong nước tới, một bộ sườn xám đặt may riêng, tính sẽ mặc vào đêm trao giải mỹ phẩm.
Còn lại toàn là quần áo thoải mái dễ chịu và giày thể thao.
Tính ra thì bữa tiệc vào chủ nhật cần một bỗ lễ phục, triển lãm khoa học kỹ thuật ngày mai cũng cần một bồ quần áo nghiêm túc, mà hội thảo trao đổi y học cũng có quy định về cách ăn mặc, không được quá tùy ý.
Nghĩ như vậy, cô không ngồi yên được nữa, kéo mấy cô gái tới trung tâm mua sắm đi dạo.
Paris, kinh đô thời trang, rất đáng để càng quét một đợt.
Cô gái ở quầy thu ngân giới thiệu cho họ đại lộ Champs Élysées và đại lộ Montaigne là biểu tượng của hàng cao cấp xưa nay, vô cùng nổi tiếng. Không có cái gì là bạn không tìm được, chỉ có cái bạn không mua nổi thôi.
Ba người đi trên đại lộ Champs Élysées, cảm nhận như đang ngợp trong vàng son, không hổ là đại lộ nổi tiếng toàn thế giới, hội tụ toàn bộ nhãn hiệu cao cấp trên toàn cầu.
Mở cửa bất cứ cửa hàng nào cũng sẽ bị giá tiền của nó dọa nhảy dựng, Tiểu Trình nhìn lướt qua, lập tức sắc mặt thay đổi rồi kéo người ra ngoài.
Sau đó, cho dù Liên Kiều vào cửa hàng nào, cô ấy cũng sẽ cản ở phía trước, tận tình khuyên bảo, lải nhải như Đường Tăng, nói nhiều tới nỗi người khác phải đau đầu.
Liên Kiều tức muốn ói máu, lẽ ra không nên dẫn cô ấy cùng đi dạo phố mới đúng.
Có điều cô nhìn thoáng qua từ bên ngoài vài lần, thấy không có thứ nào muốn mua lắm nên cũng lười đi vào.
Nhìn thấy cửa hàng đồng hồ, cô nhanh chóng vọt vào, chọn lựa cẩn thận một cái đồng hồ cho Thẩm Kinh Mặc, còn dùng lý do khiến Tiểu Trình không thể từ chối được: Tiền này là tiền người khác bồi thường.
Cầm đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng dòng mới nhất, trong lòng Liên Kiều vui vẻ hài lòng, cẩn thận bỏ vào túi xách, mang vể để dỗ dành anh.
Đi dạo một đường, trong lúc vô tình Kỷ Duyệt Nhiên nhìn thấy một cửa hàng nhỏ ven đường, lễ phục bày trong tủ kính rất đẹp, thế là cô ấy hưng phấn kéo Liên Kiều đi vào.
Hai cô gái thấy cả cửa hàng toàn quần áo đẹp, đôi mắt sáng rực lên, đi tới đi lui chọn lựa quần áo.
Liên Kiều nhìn trúng một bộ váy liền áo màu trắng, vải được chạm nổi bề mặt, trông rất sang trọng và cao cấp, là dáng váy chữ A ôm sát.
Cô đi vào mặc thử, lúc ra khiến hai mắt Kỷ Duyệt Nhiên sáng lấp lánh lên: "Cái này được đấy, đoan trang hào phóng, lại tôn dáng nữa."
Cổ áo hơi rộng, để lộ phần cổ trắng như tuyết, lại được cắt may tinh tế giúp dáng người của cô được phác họa rõ ràng, bắp chân thon thả thẳng tắp, phối với giày cao gót màu trắng trông càng tao nhã hơn.
Bản thân Liên Kiều cũng thấy rất thích nên mua ngay luôn, lại chọn thêm một bộ lễ phục màu đỏ, một bộ tây trang vừa người màu xám nhạt, cho dù là phong cách nào thì cô cũng có thể kiểm soát được.
Chọn một mạch năm bộ rồi cô mới dừng tay, trong quá trình đó Tiểu Trình khuyên bảo đủ đường, Liên Kiều chỉ vờ như không nghe thấy, lải nhải một hồi cuối cùng Tiểu Trình không thể không im lặng.
Liên Kiều biết cô ấy không có ý xấu, chỉ là không muốn thấy người khác xa xỉ lãng phí, dù sao trong nước vẫn còn chưa giàu có.
Nhưng Liên Kiều kiếm tiền là để tiêu, để mua sắm cho thoải mái, để bản thân mình vui vẻ, ăn diện cho mình thật xinh đẹp lộng lẫy.
Cô vẫn chưa vĩ đại tới mức sống tằn tiện để làm từ thiện, quyên tiền thì được, nhưng chỉ ở một con số có giới hạn thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiểu Trình là người xuất thân nghèo khổ, nhìn không quen cảnh này cũng bình thường, mỗi người đều có quan điểm của riêng mình.
Có điều, đã bao giờ Liên Kiều quan tâm cái nhìn của người khác đâu, thích làm thế nào thì sẽ là thế đó.
Kỷ Duyệt Nhiên cũng chọn cho mình hai bộ lễ phục, quần áo của cửa hàng này đúng là mới lạ độc đáo xinh đẹp, nghe nói là cửa hàng của một nhà thiết kế chưa có tên tuổi, tất cả kiểu dáng đều là do cô ấy thiết kế, trên đời chỉ có một bộ duy nhất.
Thật ra so với nhãn hiệu cao cấp thì không tính đắt, nhưng so với quần áo trong nước thì tất nhiên là đắt hơn rồi.
Vừa mua là không dừng tay được, Liên Kiều mua suốt cả chặng đường, mua quà cho cha nè, còn phải mua cho anh cả, mua cho anh hai, mua cho anh út, cả nhà đều có phần.
Ăn tối ở bên ngoài xong lại tiếp tục đi dạo, phụ nữ luôn dành một loại thể lực kinh người dùng để dạo phố.
Tiểu Trình mím chặt môi, hai tay xách đầy đồ, cũng không muốn nói chuyện nữa, và cũng đã thật sự chứng kiến bản chất cuồng mua sắm của cô chiêu Liên Kiều.
Người ta có tiền, còn là tự kiếm được thì có thể làm gì bây giờ?
Trở lại khách sạn đã là đêm khuya, lại thấy một cảnh tượng náo nhiệt.
Mọi người đang túm tụm lại, không biết là xem cái gì, ai cũng kêu lên hưng phấn, đồng ý đi, đồng ý đi.
Liên Kiều cảm thấy là đang cầu hôn, cảnh tượng cầu hôn lãng mạn của người Pháp cũng đáng để xem một cái.
Cô chen vào đám người, xuyên qua kẽ hở nhìn thấy một bóng người quen thuộc, là bạn trai cô, Thẩm Kinh Mặc, đang bị một cô gái chặn đường. Cô ta quỳ một gối dưới đất, tay giơ một chiếc nhẫn lên!
Cái quái gì đây? Thế giới này còn bình thường nữa không vậy?
Cô sững sờ, gạt đám người ra, nhanh chóng sải bước tới hỏi: "Kinh Mặc, chuyện gì thế này?"
Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc bừng sáng, chủ động chào đón: "Cuối cùng em cũng về rồi, anh đang đợi em về ăn tối đây, anh đói c.h.ế.t mất."
Anh ôm cổ bạn gái, vẻ mặt sợ hãi không thôi.
Anh thật sự vô tội mà! Làm ơn đừng đánh anh!
Liên Kiều thấy rõ mặt cô gái kia, sửng sốt, không phải đây là cô gái m.á.u lai trộm đồ hay sao? Sao lại chạy tới đây gây chuyện thế này?
"Lúc em ra ngoài đã nói rồi mà, không biết bao giờ mới về, sao anh không tự ăn trước đi?"
Mọi người sửng sốt, nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, tình huống gì đang diễn ra đây? Hai nữ tranh một nam à?
Cô gái m.á.u lai lạnh lùng nhìn Liên Kiều, dường như đang vô cùng bất mãn, mà Liên Kiều còn dữ hơn cô ta nữa, hung hăng trừng mắt lại, cướp bạn trai người ta mà còn không biết xấu hổ hay sao.
Thẩm Kinh Mặc xoa bàn tay nhỏ bé của Liên Kiều, thu hút sự chú ý của cô: "Nhưng anh muốn cùng thưởng thức bữa tối dưới ánh nến với em."
Vừa đáng thương vừa bất lực, chạm trúng điểm yếu của Liên Kiều, khiến cô đau lòng không thôi: "Bây giờ em đi ăn với anh đây, không biết đầu bếp đã tan tầm chưa nhỉ?"
Thẩm Kinh Mặc cười nói: "Vẫn chưa đâu, anh đặt tiệc tôm hùm, em thích ăn đúng không."
"Được đấy." Liên Kiều vui vẻ nhón chân, hôn khẽ lên mặt anh một cái.
Thẩm Kinh Mặc chu môi, ý bảo là hôn lên đây đi, Liên Kiều tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, không được.
Hai người tay nắm tay, không coi ai ra gì, cũng chẳng thèm nhìn cô gái kia lấy một cái.
Mới vừa đi được hai bước, đột nhiên cô gái kia lao thẳng tới đây: "Chờ một chút, anh vẫn chưa trả lời, ngày mai có bằng lòng kết hôn với tôi không?"
Cô ta nói bằng tiếng Anh, lưu loát tự nhiên, nhưng lại khiến Liên Kiều như bỗng dưng nghe không hiểu tiếng Anh, nghe từng chữ thì hiểu đấy, nhưng ghép lại với nhau thì không thể hiểu nổi.
"Kết hôn? Ngày mai?"
Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ khổ không thể tả, rất muốn dùng một vái tát đánh bay cô gái kia, anh kiên nhẫn giải thích với bạn gái: "Cô ta bị bệnh thần kinh rất nặng."
Giọng của anh còn rất to, khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy, có người tò mò hỏi: "Là bệnh gì thế?"