Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 257



Bộ trưởng Phương nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, trong lòng ngập tràn chờ mong: "Ơn cứu mạng của cô đối với cha tôi, tôi vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cảm ơn cô."

Ông ấy gửi gắm hi vọng lên cô, ngóng trông cô có thể tạo ra bất ngờ cho mọi người.

Nhưng đáng tiếc, tới giờ vẫn không thấy cô ra tay, ngược lại còn giam mình trong nơi này, không thèm để ý chuyện bên ngoài.

Rõ ràng là có năng lực xuất chúng, nhưng tại sao lại không chịu cứu người đang ở trong dầu sôi lửa bỏng chứ?

Liên Kiều nhìn chằm chằm vào ông ấy một cái, đáp: "Ông cụ Phương ở tỉnh Nam là cha của ông sao?"

Bộ trưởng Phương đã sớm biết cô thông minh rồi, nhưng chỉ là không ngờ lại thông minh đến thế.

"Phải, tôi biết y thuật của cô rất xuất chúng, có thể đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất hiện nay, bây giờ tình hình bệnh dịch lây lan quá nhanh, lòng dân hoảng sợ, xin cô Liên hãy giúp chúng tôi đi."

"Tôi..." Liên Kiều vẫn còn hơi do dự.

Bộ trưởng Phương biết cô còn e dè, thế nên nhỏ nhẹ khuyên bảo: "Mặc dù tôi không biết tại sao ngài Liên Thủ Chính lại không cho phép cô nhúng tay vào chuyện này, nhưng xin cô hãy tin tưởng sự chân thành của chúng tôi, có điều kiện gì thì cô cứ việc lên tiếng."

Liên Kiều im lặng không nói gì, muốn nói lại thôi.

Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng hỏi: "Vẫn chưa nghiên cứu phát minh ra được vắc xin phòng bệnh sao?"

Bộ trưởng Phương cau mày lại, ai cũng không ngờ bệnh dịch lần này lại khó giải quyết đến thế, khiến mọi người sốt ruột không thôi, nhưng lại không làm được gì.

"Vẫn chưa, cực kỳ không thuận lợi."

Đến nguyên nhân bùng phát dịch bệnh còn không tìm được thì làm sao nghiên cứu ra được vắc xin phòng bệnh chứ?

"Cũng không có phương thuốc trị liệu nào sao?" Đây là trong phạm vi Trung y.

Vẻ mặt bộ trưởng Phương chua xót, cảm thấy bất lực xưa nay chưa từng có: "Ngài Liên Thủ Chính và các vị bác sĩ nổi tiếng khác đã bắt tay với nhau làm rất nhiều thí nghiệm, nhưng không có hiệu quả gì nhiều."

Ông ấy không khỏi đỏ hốc mắt: "Cô Liên à, số lượng người tử vong đang tăng lên không ngừng, nhân viên y tế ở tuyến đầu cũng... Tổn thất nghiêm trọng..."

Trong lòng Liên Kiều xúc động, không khỏi thở dài: "Tôi có một điều kiện."

"Mời cô nói." Bộ trưởng Phương lập tức phấn chấn hơn.

Đừng nói là một điều kiện, cho dù là mười cái hay một trăm cái thì ông ấy cũng có thể đáp ứng được hết.

Vẻ mặt của Liên Kiều vô cùng phức tạp: "Tôi không muốn để thầy của tôi biết."

Bộ trưởng Phương lập tức đồng ý ngay: "Được, không thành vấn đề."

Liên Kiều đứng dậy nói: "Vậy thì xin hãy chờ một lát, để tôi chuẩn bị một chút."

Cô lấy vài bộ quần áo dùng để tắm rửa, còn mang một hòm thuốc xách tay đi theo.

"Đi thôi."

Không biết Annie xuất hiện từ chỗ nào mà lại cản đường của cô: "Liên Kiều, cậu không cho cô bước ra khỏi cánh cửa này, ông ấy nói nếu cô không nghe lời thì sẽ đuổi cô ra khỏi nhà đấy."

Nhưng Liên Kiều đã quyết định rồi: "chỉ cần cô giả vờ không biết là được mà."

Annie lôi kéo cánh tay cô không bỏ: "Quá nguy hiểm, cô đừng đi, sống c.h.ế.t của những người đó thì liên quan gì tới cô? Cô cũng đâu phải bác sĩ! Cô chỉ là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp thôi."

Ngày nào cô ta cũng xem tin tức, xem tới mức nổi hết da gà cả người, cũng không dám ra ngoài nữa.

Liên Kiều nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, ánh mắt trong trẻo và không sợ hãi: "Có việc nên làm và có việc không nên làm, tôi không thể trơ mắt nhìn nhiều người c.h.ế.t đi như vậy được, bọn họ đều có người nhà, có bạn bè."

Annie không khỏi nóng nảy, chỉ cần bọn họ mạnh khỏe là được, để ý sống c.h.ế.t của người khác làm gì.

"Cô vẫn luôn là người lạnh lùng vô tình mà, cho dù người trên thế giới này c.h.ế.t sạch thì cô cũng đừng xía vào."

Liên Triều vỗ bả vai cô ta, dịu dàng nói: "Không biết khi nào tôi mới về, nếu có việc gì thì cô đi tìm anh cả nhé, hoặc là Hứa Gia Thiện cũng được."

Cô để lại những lời này rồi đi ra ngoài, bóng dáng bình thản nhưng lại kiên định.

Annie sốt ruột đến dậm chân: "Liên Kiều, cậu sẽ tức giận đấy!"

Liên Kiều khẽ mỉm cười: "Nếu tôi còn sống để trở về thì dỗ dành ông ấy là được ấy mà."

Annie sững sờ, sẽ c.h.ế.t sao? Đáng sợ đến vậy ư? "Liên Kiều, cái đồ bệnh tâm thần nhà cô, tại sao cô lại ngốc đến thế? Cô quay về đi, đừng đi mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vành mắt cô ta đỏ bừng, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Bộ trưởng Phương nhìn toàn bộ quá trình, khi lên xe, ông ấy khẽ hỏi một câu: "Cô Liên, sẽ không có nguy hiểm đâu, cô chỉ cần nghiên cứu phát minh trong phòng thí nghiệm là được rồi..."

Không đợi ông ấy nói xong, Liên Kiều đã nói: "Đưa tôi tới khu người bệnh."

"Hả?" Bộ trưởng Phương lập tức sửng sốt. Điều này không có trong kế hoạch của ông ấy.

Vẻ mặt Liên Kiều bình tĩnh nhưng đầy kiến nghị: "Quan sát, nghe ngửi, thăm hỏi, bắt mạch là bốn bước khám bệnh trong Trung y, kết hợp bốn bước này lại mới có thể đưa ra chẩn đoán chính xác nhất đối với bệnh tật."

"Nhưng chuyện này..." Bộ trưởng Phương lại do dự, đây là lý do mà Liên Thủ Chính không muốn cô nhúng tay vào hay sao?

Ông ấy biết rõ trình độ ý thuật của Liên Kiều đã rất cao rồi, nói không chừng đã trò giỏi hơn thầy, tốt hơn Liên Thủ Chính cũng nên.

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa cô là bảo vật quốc gia.

Nếu có sơ suất gì thì ông ấy sẽ hối hận cả đời mất.

Còn trẻ thế này đã có tài năng xuất chúng, y thuật vượt trội, nếu cho cô thêm hai mươi năm nữa thì có khi cô sẽ trở thành người đứng đầu giới y học với vô số thành tựu lớn.

Cô tuyệt đối không thể c.h.ế.t ở chỗ này được.

Thế nhưng Liên Kiều lại vô cùng bình tĩnh: "Thì theo như những lời ông đã nói, đây là trách nhiệm của người học y, cho dù có c.h.ế.t cũng không oán trách hay hối hận."

Trong lòng bộ trưởng Phương giãy giụa, cuối cùng vẫn đưa cô tới khu người bệnh.

Ở khu người bệnh, mùi nước sát trùng vô cùng nồng nặc, hít vào thở ra toàn là mùi hương này, khiến người ta không thể thở nổi.

Nhân viên y tế làm việc luôn tay luôn chân trong nơm nớp lo sợ, yên tĩnh, và lại đầy căng thẳng.

Trong bầu không khí tràn ngập sự căng thẳng.

Đây là ranh giới giữa sống và chết, ngày ngày mọi người đều sống trong sợ hãi, nhưng không có sự lựa chọn nào khác.

Liên Kiều tiêu độc toàn thân, thay đồ phòng hộ, trang bị đầy đủ, chỉ để lộ một đôi mắt.

Bộ trưởng Phương kiên trì vào phòng bệnh cùng Liên Kiều khiến nhân viên y tế bị dọa, ai nấy cũng ngăn cản.

Nhưng cho dù có nói thế nào thì ông ấy cũng không chịu thay đổi ý định.

Liên Kiều đã có một chút kính trọng đối với ông ấy rồi, ông ấy là một viên chức có trách nhiệm.

Bệnh nhân đang nằm mê man trên giường bệnh, sốt tới mức mặt mũi đỏ bừng, cả người đang phát run, sắc mặt hơi đáng sợ.

Liên Kiều quan sát một hồi rồi đặt ngón tay lên mạch đập của người bệnh, bắt mạch cẩn thận.

Vào giờ phút này, bộ trưởng Phương cảm thấy lo lắng không thôi, cũng thấy hơi hơi hối hận.

Có lẽ ông ấy đã sai thật rồi.

Qua một hồi, cô lấy ngân châm ra, sau khi tiêu độc thì đ.â.m vào vài huyện vị của bệnh nhân, có m.á.u màu đen chảy ra.

Mọi người nhìn rồi sửng sốt, sao m.á.u lại có màu đen chứ?

Liên Kiều nhận được những tài liệu mà mình cần, lúc này mới đi ra ngoài.

Bệnh viện có chuẩn bị riêng cho cô một văn phòng cho một người cùng một cái giường đơn, xem như đã rất tốt rồi.

Linh Kiều ngồi trên ghế, day trán, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

Trong văn phòng đầy người chen chúc, có bộ trưởng Phương cùng nhân viên đi theo, còn có các quan chức cấp cao và lãnh đạo bệnh viện.

Bộ trưởng Phương ngồi đối diện cô, bình tĩnh nhìn cô và hỏi: "Thế nào? Có phát hiện gì không?"

Mọi người nhìn nhau, hình như bộ trưởng Phương gửi gắm kỳ vọng rất cao vào cô gái này thì phải, giọng điệu nói chuyện cũng rất tôn trọng.

Có điều cô gái trẻ này tuổi như thế, cho dù có năng lực tới mức nào thì sao mà ngăn cản được cơn sóng dữ chứ?

Liên Kiều trầm ngâm một hồi rồi nói: "Bộ trưởng Phương, tôi nghĩ ra một phương thuốc rồi, chọn một người bệnh đi."

Cho dù thế nào thì cũng phải thử một lần mới được.

Viện trưởng Trần là người đầu tiên lên tiếng: "Bộ trưởng Phương, chuyện này không thể làm bậy được nếu, như khiến bệnh nặng hơn thì ai là người chịu trách nhiệm đây?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com