Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 258



Ông ấy không tin cô gái trước mặt vì trông cô còn quá trẻ tuổi.

Những lãnh đạo khác cũng hùa theo: "Đúng vậy bộ trưởng Phương, chúng tôi đã thử đủ mọi cách rồi, bản thân thuốc Trung y có hiệu quả chậm, tôi sợ sẽ không kịp..."

Bọn họ cũng rất sốt ruột, nhưng dù thế nào cũng không thể chữa bậy chữa bạ được.

"Bộ trưởng Phương, tôi không tán thành việc dùng chung dược, không phải là muốn phủ định thuốc trung y mà là với tình hình bệnh dịch thế này, chỉ có vắc xin phòng bệnh là có thể giải quyết được thôi."

Bộ trưởng Phương hỏi lại một câu: "Vậy đã nghiên cứu chế tạo ra được vắc xin phòng bệnh có hiệu quả chưa?"

Lý do thì có đấy, nhưng vấn đề là vẫn chưa tạo ra được vắc xin phòng bệnh.

Mọi người đều im lặng, ai cũng đang chờ nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, chờ tới sốt ruột.

Nhưng mãi vẫn chưa nghiên cứu ra được.

Bộ trưởng Phương cau mày nói: "Viện trưởng Trần, ông hãy chọn một bệnh nhân ra để thí nghiệm lâm sàng đi, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Ông ấy đang hạ lệnh chứ không phải thương lượng với bọn họ.

Mọi người đều hiểu, tâm trạng vô cùng phức tạp.

"Bộ trưởng Phương, nhất định phải như thế sao?"

Liên Kiều không mở miệng, chỉ nhìn bọn họ cãi nhau.

Cô muốn nhìn thử xem rốt cuộc quyết tâm của bộ trưởng Phương lớn tới mức nào rồi mới quyết định sẽ kê phương thuốc ra sao.

Kê thuốc có hai loại là an toàn hoặc vừa nhanh vừa mạnh.

Bộ trưởng Phương vỗ bàn một cái, vẻ mặt kiên nghị: "Cô Liên là người tôi mời riêng tới đây, thế nên tôi tin năng lực của cô ấy."

"Cô Liên, cô hãy kê thuốc đi."

Liên Kiều nhếch môi, rất hài lòng với biểu hiện của ông ấy.

Cô viết một đơn thuốc xuống rồi đưa qua: "Đi lấy thuốc đi, tôi sẽ tự sắc."

Viện trưởng Trần đứng bên cạnh cô nhìn thoáng qua, thuốc tiên cứu người: Bạch chỉ, phòng phong, bối mẫu, bột qua lâu, tạo giáp, vảy tê tê, xích thược, rễ đương quy, mạt dược, cam thảo, cây kim ngân, trần bì.

Còn về định lượng thì cô không viết vì cô cần điều chỉnh bất cứ lúc nào.

Bộ trưởng Phương liếc mắt nhìn viện trưởng một cái, viện trưởng nhanh chóng thông báo xuống, chỉ một lát sau đã có dược liệu được đưa tới, hiệu suất rất cao.

Liên Kiều pha thuốc ngay trước mặt mọi người, định lượng dược liệu cũng phải thật vừa phải, không thể quá nhiều nhưng cũng thể quá ít.

Điều này yêu cầu rất cao về năng lực.

Thỉnh thoảng cô sẽ dừng lại để cân nhắc, dùng bút tăng tăng giảm giảm, ghi chép lại.

Thấy vẻ mặt điềm tĩnh của cô, cảm giác căng thẳng trong lòng bộ trưởng Phương mới vơi đi phần nào.

"Viện trưởng Trần, tôi giao cho ông một nhiệm vụ."

Viện trưởng Trần là cấp dưới cũ của ông ấy, quan hệ không tồi: "Ngài cứ nói."

Bộ trưởng Phương nhìn Liên Kiều một cái, nói: "Bảo đảm an toàn cho cô Liên, cô ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được."

Viện trưởng Trần nghẹn họng nhìn trân trối, đến ông ấy còn không dám cam đoan mình có thể bình yên vô sự, bình an về nhà đây này.

Ngày nào ông ấy cũng lo lắng đề phòng, sợ vị nhiễm virus.

"Bộ trưởng Phương, vậy thì có khác nào đang làm khó tôi chứ? Sao tôi dám đảm bảo được?"

Bộ trưởng Phương khẽ thở dài một hơi, rối rắm nói không nên lời, ông ấy thật sự thấy hối hận rồi.

"Cô ấy là báu vật của giới Trung y đấy, cũng là người sẽ dẫn đầu giới Trung y trong tương lai, nếu cô ấy c.h.ế.t ở đây thì đó sẽ là tổn thất cho toàn bộ giới y học."

Ông ấy dừng lại một chút rồi mới bổ sung thêm một câu: "Là tổn thất khổng lồ đấy."

Viện trưởng Trần lập tức quay đầu nhìn Liên Kiều đang bận rộn với vẻ ngơ ngác, cô quan trọng đến vậy sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Từ đó Liên Kiều ở lại khu khám bệnh, văn phòng nho nhỏ này chính là chiến trường của cô.

Không chỉ ăn uống tại văn phòng mà cô còn sắc thuốc một ngày ba bữa tại đây.

Sắc thuốc trông thì có vẻ đơn giản nhưng thật ra lại rất phức tạp, cách làm của mỗi người cũng không giống nhau, khống chế lửa cũng là điều rất quan trọng.

Muốn giữ được hiệu quả của thuốc thì phải chú ý rất nhiều.

Viện trưởng Trần phái hai người tới làm trợ thủ cho cô, một người tên là Tiểu Lý, một người tên là, toàn là y tá vừa mới ra trường, vừa trẻ tuổi vừa nhiệt tình.

Hai người bọn họ phụ trách quản lý bệnh nhân, cho bệnh nhân uống thuốc, ghi lại thay đổi mỗi giờ.

Viện trưởng Trần hạ lệnh cấm không cho Liên Kiều ra khỏi văn phòng, thế nên người khác cũng âm thầm phê bình.

Cấm cửa vào lúc ai ai cũng cảm thấy bất an như bây giờ, dựa vào đâu mà cô được đối xử đặc biệt chứ?

Đều là con người với nhau, dựa vào đâu mà mạng cô lại đáng giá hơn?

Cho dù là học trò cưng của ngài Liên Thủ Chính thì cũng không thể như thế được.

Có điều vào thời điểm này, không có ai rảnh rỗi để làm ầm ĩ cải, chỉ lén lút nói vài câu rồi thôi.

Thật ra, Liên Kiều không ngoan ngoãn ở yên trong văn phòng như vậy, ngày nào cô cũng tới thăm bệnh nhân của mình, thăm khám trực tiếp và đi kiểm tra phòng bệnh.

Không chỉ có thế, cô còn sắc thuốc Trung y phòng bệnh cho mọi người, ai cũng có phần.

Cô không hy vọng sẽ có người ngã xuống trước mặt mình.

Cứ như vậy, nhân viên y tế dần có thiện cảm với cô hơn, không còn bài xích như trước nữa.

Thật ra Liên Kiều không thèm để ý chuyện này, vì gần như cô không tiếp xúc với nhân viên công tác khác, cô chỉ làm chuyện mà cô nên làm thôi.

Những ngày bận rộn trôi qua, sắc mặt bệnh nhân của Liên Kiều càng ngày càng tốt, đã hạ sốt và tình trạng bệnh cũng ổn định lại.

Ba ngày sau, bệnh nhân kia đã chuyển biến tốt, có thể mở mắt nói chuyện.

Năm ngày sau, bệnh nhân có thể xuống giường đi lại một chút.

Bảy ngày sau, bệnh nhân khôi phục khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.

Thay đổi này khiến cho tất cả mọi người đều giật mình, đây là bệnh nhân duy nhất khôi phục khỏe mạnh! Hơn nữa còn không để lại di chứng gì!

Bảy ngày này Liên Kiều đã hao tốn hết sức lực, điều chỉnh liều thuốc không biết bao nhiêu lần.

Khi cô tuyên bố bệnh nhân đã khỏi hẳn, trong phòng bệnh đầy sự vui mừng, người nào người nấy cũng mừng rỡ không thôi.

Bệnh nhân cũng mừng tới rơi lệ, tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t khiến trong lòng người nọ cảm thấy may mắn quá đỗi.

Và đương nhiên cũng biết ơn Liên Kiều không thôi, người nọ biết hết thảy là nhờ công lao của cô.

Viện trưởng Trần vọt vào phòng bệnh đầu tiên, còn dẫn theo một nhóm bác sĩ để làm kiểm tra toàn diện lại cho bệnh nhân, xác nhận lại lần nữa xong, hai mắt không khỏi rưng rưng.

Các bác sĩ theo tới cũng vui mừng khôn xiết, hưng phấn tới mức vừa nhảy vừa reo hò, trông còn vui vẻ hơn cả ăn tết nữa.

Cuối cùng thuốc chữa bệnh mà vô số người đang vắt óc tìm kiếm cũng xuất hiện rồi, á á á, tất cả mọi người không phải c.h.ế.t nữa.

Liên Kiều rất hào phóng công khai phương thuốc này, không giấu giếm riêng.

Viện trưởng Trần bắt tay Liên Kiều không buông, đôi mắt đỏ bừng: "Cô Liên, cảm ơn cô, phương thuốc của cô đã cứu mạng tất cả mọi người, cô công đức vô lượng, thật sự cảm ơn cô."

"Đây là trách nhiệm của tôi thôi." Liên Kiều đưa ghi chép khám chữa bệnh của mình trong bảy ngày qua, trong đó có ghi chép của cô về phương thuốc mỗi ngày, phản ứng của bệnh nhân sau khi uống thuốc: "Những phương thuốc này là tôi điều chỉnh dựa theo tình huống cụ thể của bệnh nhân, nhưng thể chất của mỗi người là khác nhau, chưa chắc có thể áp dụng được cho tất cả bệnh nhân..."

Hằng ngày cô đều sẽ điều chỉnh, giai đoạn mới phát bệnh, giai đoạn giữa và giai đoạn cuối, cả trong thời ký dưỡng bệnh cũng không giống nhau.

Sai một ly đi một dặm.

Cô phải cảnh báo trước để tránh sau này xảy ra sự cố.

Viện trưởng Trần đang cầm cuốn sổ ghi chép khám bệnh đầy quý giá này, ra sức gật đầu, cảm xúc vẫn còn rất kích động: "Tôi hiểu mà, tôi sẽ bảo các bác sĩ Trung y cân nhắc điều chỉnh, nếu cô có thể tham gia chỉ đạo thì sẽ càng tốt hơn."

Phương thuốc trong bản ghi chép này quá quý giá, là dùng để cứu mạng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com