Liên Kiều suy nghĩ, sức của một mình cô thì quá ít ỏi, không thể ôm đồm được hết.
"Tôi kiến nghị mỗi nhóm có hai bác sĩ Trung y để theo dõi sát sao bất cứ lúc nào, còn tôi sẽ đi thăm bệnh từng phòng mỗi ngày, nếu có vấn đề khó khăn gì thì có thể tới tìm tôi."
Đây là phương pháp ổn thỏa nhất, mặc dù sẽ khiến cô bận rộn hơn.
Hai mắt Viện trưởng Trần sáng lên: "Được được, ý kiến này được đấy, cứ theo ý cô đi."
Mãi cho đến lúc này ông ấy mới hiểu được lời nói kia của viện trưởng Phương.
Còn trẻ mà đã có thành tựu như thế này thì hiển nhiên tương lai sẽ khó lường.
À, mà cũng không cần chờ tới tương lai, bây giờ đã vô cùng khó lường rồi.
Nhất định cô sẽ để lại dấu ấn thật sâu đậm trong trang sử y học Trung Quốc.
Liên Kiều không giấu giếm chút nào, chỉ dẫn tận tay, phương thuốc cũng công khai, cần cô đi đâu thì cô cũng không từ chối.
Nhân viên y tế thấy cô như vậy thì không khỏi thấy hổ thẹn không thôi, lúc trước bọn họ còn chê cô cản trở, lén lút nói xấu sau lưng cô.
Nhưng không ngờ cuối cùng lại phải dựa vào cô để cản cơn sóng dữ này.
Vẫn là viện trưởng anh minh!
Bộ trưởng Phương dẫn theo một đám người lại đây, vỗ cánh tay Liên Kiều, cười vô cùng xán lạn: "Tốt, đúng là tốt quá, sẽ ghi nhớ công lớn này của cô."
Ông ấy không nhìn nhầm mà!
Vừa công khai tin tức này, lòng dân lập tức ổn định hơn nhiều, cuối cùng thanh kiếm tử vong đang treo trên đầu mọi người cũng bị dời đi, bầu không khí lập tức thoải mái hơn.
Bầu không khí trong bệnh viện cũng thay đổi, không còn căng thẳng tột độ, không còn mặt ủ mày chau như ngồi trên đống lửa như trước nữa.
Bên trên truyền lệnh xuống, nhóm bác sĩ Trung y xuất sắc nhất tại thủ đô lập tức được triệu tập lại, tất cả đều bàn giao cho Liên Kiều, để cô được toàn quyền chỉ huy.
Mặc dù Liên Kiều còn trẻ nhưng không chút luống cuống lúc nhận nhiệm vụ khi tình hình nguy cấp, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, rất có trật tự, thể hiện được tài năng lãnh đạo mạnh mẽ.
Dứt khoát lưu loát, kiên định quyết đoán, và cũng không để lại sai sót nào nên cô khiến mọi người phải tâm phục khẩu phục, nhịn không được khen ngợi một câu, năng lực xuất sắc.
Liên Thủ Chính cũng tới, ngơ ngác nhìn con gái phong thái tỏa sáng, và lòng cũng nặng trĩu đi.
Cuối cùng vẫn đi tới một bước này ư, vận mệnh, thật sự không cách nào thay đổi được sao?
Liên Kiều sắp xếp xong mọi chuyện, kì kèo một hồi mới chạy tới, chủ động khoác cánh tay Liên Thủ Chính, cười lấy lòng ông: "Châ ơi."
Cô mắng thầm trong lòng, Bộ trưởng Phương không đáng tin chút nào, đã đồng ý rồi nhưng sau đó lại bán đứng cô.
Bộ trưởng Phương cũng bất đắc dĩ lắm, Liên Thủ Chính có địa vị rất cao trong giới y học, bất cứ động tĩnh nào cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của ông, huống chi còn lại chuyện lớn thế này.
Liên Thủ Chính gạt tay cô ra, vẻ mặt thần sắc nghiêm túc gọi cô vào văn phòng, trực tiếp đóng cửa lại.
Mọi người nhìn nhau, có chuyện gì thế này? Có người học trò xuất sắc như thế, sao trông ông lại không vui co chứ?
Chẳng lẽ là sợ cô quá nổi bật, lấn lướt qua thầy à?
Không thể nào, Liên Thủ Chính không keo kiệt đến thế mà.
Trong văn phòng, Liên Kiều bưng trà đưa nước, cẩn thận từng li từng tí xun xoe.
Liên Thủ Chính nhìn văn phòng hơn mười mét vuông, tâm trạng lại càng tệ hơn, mấy ngày nay con gái cưng của ông phải ăn ở tại chỗ này hay sao?
"Tại sao con không chịu nghe lời hả?" Rõ ràng có thể sống tốt hơn rồi.
Liên Kiều mím môi, đáp: "Cha à, có một số trách nhiệm con không thể trốn tránh được, rõ ràng có năng lực nhưng lại không hỏi han gì, con không thể làm như thế được."
Liên Thủ Chính thở dài một hơi, con bé này thật là: "Cho dù sẽ gặp nguy hiểm trí mạng hay sao?"
Nguy hiểm trí mạng? Liên Kiều lặng đi một chút, cảm thấy hình như cha đã giấu mình chuyện gì đó: "Con không sợ, vận mệnh nằm trong tay con, ai muốn mạng con thì con chơi c.h.ế.t người đó, sẽ không nương tay."
Cô hung dữ như thế đấy, cô có năng lực năng lực tự bảo vệ mình mà không phải kiểu con gái yếu ớt không thể ra gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng trong mắt Liên Thủ Chính thì cô chỉ là đứa con gái ông muốn bảo vệ nhất thôi, ông không dám mạo hiểm: "Con..."
Liên Kiều dịu dàng ngắt lời, nói: "Cha à, con không biết cha đang lo lắng chuyện gì, nhưng xin cha hay tin tưởng con, con sẽ bảo vệ tốt chính mình, và con cũng có năng lực này."
Liên Thủ Chính nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt vô cùng nặng nề, ông nói: "Liên Kiều à, con có biết bà nội con qua đời như thế nào không?"
Liên Kiều ngây ngẩn cả người: "Không phải đã nói là vì làm việc vất vả, bị kiệt sức hay sao?"
Chẳng lẽ không phải à? Còn có chuyện gì mà người khác không biết ư?
Trái tim Liên Thủ Chính quặn đau từng cơn: "Đó chỉ là lý do công bố ra ngoài thôi."
Tim Liên Kiều đập nhanh hơn một nhịp, có một linh cảm cực kỳ không tốt: "Vậy là..."
"Bà ấy bị người ta hại chết..." Sắc mặt Liên Thủ Chính cực kỳ khó coi, ông không hề muốn nhắc lại những chuyện cũ đẫm m.á.u này, nhưng lại không thể không nhắc tới.
Ông có linh cảm rằng chẳng bao lâu nữa nguy hiểm sẽ lại buông xuống lại một lần nữa.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập: "Bác sĩ Liên Kiều, bệnh nhân giường bảy mươi sáu đột nhiên co giật, cô mau tới xem đi."
"Đến ngay đây." Liên Kiều vội vàng đi mất, cũng không kịp nói cái gì.
Liên Thủ Chính nhìn ngoài cửa đã không còn một bóng người, lặng lẽ thở dài.
Cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới thôi.
.....
Bệnh nhân ở giường bảy mươi sáu là bệnh nhân với những triệu chứng nặng, tình trạng bệnh thay đổi thất thường, khiến mọi người bắt đầu lo sợ.
Liên Kiều đã chẩn đoán, là do thể chất của bệnh nhân quá kém nên hệ thống miễn dịch đã bị phá hư rồi, cần phải điều chỉnh lại liều thuốc một lần nữa.
Nhưng hiệu quả không lớn, vì giai đoạn trước cơ thể tổn thương quá nặng nên có vài bộ phận trong cơ thể đã suy kiệt rồi.
Thuốc của Liên Kiều có thể trị được virus nhưng lại không thể chữa khỏi các bộ phận trong cơ thể lại như mới được.
Đúng vào lúc này, viện trưởng Trần chạy vọt vào với vẻ mặt đầy kích động: "Đã nghiên cứu chế tạo ra vắc xin phòng bệnh rồi, đang chuẩn bị làm thí nghiệm lâm sàng, tôi đã xin được mấy mẫu."
Đây là chuyện tốt, vắc xin phòng bệnh là thứ cần thiết.
Liên Kiều cũng rất vui, cảm thấy như gánh nặng trên vai được nhẹ đi phân nửa.
Chỉ là khi nhìn thấy Thẩm Kinh Mặc đến làm thí nghiệm lâm sàng thì Liên Kiều ngẩn ngơ.
Thẩm Kinh Mặc cũng nhìn thấy cô, vừa giật mình vừa ngạc nhiên, như không dám tin vào mắt mình.
"Liên Kiều, sao em lại ở đây? Em không sao chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không? Hả? Nói chuyện đi chứ."
Sao cô lại gầy đến mức này, cằm cũng nhọn hơn, quầng thâm mắt thấy rõ.
Liên Kiều không cần soi gương cũng biết dáng vẻ của mình trông tệ tới mức nào, mấy ngày qua cô ngủ rất ít.
Cô sờ mặt mình với vẻ hơi mất tự nhiên, không được đẹp lắm nhỉ: "Em không sao cả, anh không cần lo đâu, anh thì sao? Tình huống thế nào?"
Thẩm Kinh Mặc vừa mới ra khỏi phòng thí nghiệm nên chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chuyện gì cũng không biết: "Phòng thí nghiệm của anh nghiên cứu phát minh ra được vắc xin phòng bệnh, chờ khi nào ổn định lại, anh sẽ tiêm cho em một mũi."
Liên Kiều không cần tiêm nhưng cô không tiện nói thẳng ra trước mặt nhiều người như vậy, bèn nói: "Để nói sau đi."
Viện trưởng Trần nhịn không được hỏi: "Liên Kiều, hai người quen nhau ư?"
Liên Kiều hơi mỉm cười, tự nhiên hào phóng giới thiệu: "Đúng vậy, đây là bạn trai tôi."
Viện trưởng Trần vô cùng ngạc nhiên, khéo như vậy ư? Nghe nói Thẩm Kinh Mặc là một trong số những thành viên nòng cốt của đội nghiên cứu phát minh ra vắc xin phòng bệnh.
"Xứng lứa vừa đôi, hai người đúng là hợp nhau."
Người ưu tú tìm đối tượng cũng là ưu tú nhất.
Trong mắt Thẩm Kinh Mặc hiện lên ý cười, nhẹ nhàng ôm lấy Liên Kiều: "Chờ anh nhé."
Trung y và Tây y kết hợp,, hiệu quả càng tốt, thế là một đợt bệnh dịch mang tính hủy diệt dần dần được kiểm soát dưới sự cố gắng của vô số người, vô số bệnh nhân dần dần hồi phục, bệnh viện cũng khôi phục hết thảy như thường.